Chương 11. Âm linh xin giúp đỡ
Ánh mắt Lý Thanh ngưng trọng, hỏi: “Ở nơi nào?”
“Ở ngay nơi đó!” Lý Mộ chỉ chỉ nơi xa, nói: “Vừa rồi còn đó, bây giờ không biết đi đâu rồi.”
Ánh mắt Lý Thanh nhìn phía hắn chỉ, nói: “Cô ấy còn ở nơi đó.”
“Cái gì?” Lý Mộ chấn động, “Sao ta không thấy!”
Lý Thanh nói: “Mang pháp lực vận hành đến mắt.”
Lý Mộ lúc này mới nhớ tới, vừa rồi hắn nhìn thấy người phụ nữ kia, pháp lực tựa như vừa lúc vận hành đến mắt, hắn lại dẫn đường pháp lực vận hành đến mắt, quả nhiên lại thấy được người phụ nữ đó.
Nàng giống vừa rồi, không ngừng ý đồ ngăn cản người qua đường, lại chỉ có thể từ trong thân thể bọn họ xuyên qua, dù vậy, nàng vẫn một lần lại một lần, không thấy phiền hà...
Lý Thanh nhìn hắn một cái, nói: “Không cần sợ, nàng chỉ là âm linh cấp thấp nahats, hẳn là vừa mới chết không lâu, không thể đả thương người, cũng không thể hiện ra trước mặt người khác.”
Lý Mộ nhất thời yên tâm, giải thích: “Ta không sợ, chỉ là, chỉ là có chút đột ngột...”
Lý Thanh cúi đầu nhìn nhìn cổ tay nàng, Lý Mộ lập tức buông tay, nói sang chuyện khác: “Đầu nhi, người ta sau khi chết đều sẽ biến thành âm linh sao?”
Lý Thanh lắc lắc đầu, nói: “Cũng không phải tất cả mọi người sau khi chết đều sẽ biến thành âm linh, nếu là tự nhiên chết già hoặc là bệnh chết, ba hồn thong thả bị thân thể liên lụy, không có lực lượng ngưng tụ trở thành âm linh nữa, trừ phi là nàng lúc còn sống có chấp niệm rất lớn chưa dẹp yên được, hoặc là tâm nguyện chưa xong, mới có một tia cơ hội trở thành âm linh.”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, hỏi: “Nàng vừa rồi đang cầu ta hỗ trợ, chẳng lẽ là có tâm nguyện chưa hoàn thành?”
Lý Thanh hướng phía người phụ nữ đó đi đến, nói: “Đi qua hỏi một chút là biết.”
Đối phương dù sao không phải người, Lý Mộ tuy trong lòng vẫn có một tia sợ hãi bẩm sinh, nhưng vẫn đi theo phía sau Lý Thanh.
Người phụ nữ đó thấy hắn lại đến gần, không tiếng động quỳ trên mặt đất, cầu xin nói: “Đại nhân, van ngài giúp dân phụ, dân phụ kiếp sau làm trâu làm ngựa, cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức của đại nhân!”
Có Lý Thanh ở bên cạnh, trong lòng Lý Mộ yên tâm hơn không ít, đứng ở nơi xa, nhìn người phụ nữ đó hỏi: “Ngươi muốn ta giúp ngươi cái gì?”
Người phụ nữ vội vàng khái dập đầu, nói: “Cầu xin đại nhân cứu con của dân phụ...”
...
Huyện thành Dương Khâu, thành bắc, một chỗ nhà dân rách nát.
Trên giường, người phụ nữ váy kinh* đã không còn thở, đứa bé mấy tháng tuổi nằm trong vòng tay cơ thể còn có một tia nhiệt độ của nàng ngủ say sưa.
(*: một loại vải được sản xuất từ cây dây leo có gai)
Lý Mộ đứng ở trước giường, quay đầu nhìn nhìn Lý Thanh, hỏi: “Đầu nhi, cô ấy còn cứu được không?”
“Cô ấy không giống với ngươi.” Lý Thanh lắc lắc đầu, nói: “Cô ấy đã chết, ba hồn của cô ấy, cũng chỉ là dựa vào một chấp niệm chống đỡ, lúc chấp niệm này tan đi, chính là thời điểm cô ấy tiêu tán.”
Một bóng người hư ảo đứng ở đầu giường, dùng ánh mắt trìu mến nhìn đứa bé đang ngủ say, nàng vươn tay, muốn kiểm tra mặt đứa bé, bàn tay lại xuyên qua thân thể nó.
Lý Mộ nhìn một màn này, ở trong lòng thở dài.
Một nhà mẹ góa con côi này, người mẹ bất ngờ mất đi, ở dưới tình huống không có ai phát hiện, đứa nhỏ cũng không sống được bao lâu.
Đây là nguyên nhân nàng sốt sắng ngăn trở người qua đường, tìm kiếm Lý Mộ hỗ trợ.
Đối mặt âm linh của nàng, đáy lòng Lý Mộ đã không còn một tia sợ hãi nào, nhìn về phía bóng người hư ảo kia, hỏi: “Chồng của cô đâu?”
Người phụ nữ lắc lắc đầu, không nói gì.
Nghĩ hẳn chồng của nàng hẳn là cũng không còn nữa, Lý Mộ lại hỏi: “Trong nhà còn có người nào không?”
Người phụ nữ đó nói: “Bố mẹ chồng mất nửa năm trước rồi, trong nhà chỉ có dân phụ cùng con nhỏ, dân nữ có vị huynh trưởng, tên là Vương Đông, nhà ở Vương gia thôn thành tây, thỉnh cầu đại nhân mang tin tức cho hắn, dân phụ vô cùng cảm kích...”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Ta sẽ giúp ngươi chuyển tin tức, ngươi còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”
Người phụ nữ lắc lắc đầu, nói: “Dân phụ vướng bận, chỉ có con nhỏ còn ở trong tã lót, bây giờ đã có thể an tâm đi rồi...”
Khi nàng nói chuyện, bóng người càng thêm hư ảo.
Lý Mộ thở dài một tiếng, “Một đường đi mạnh giỏi...”
“Dân phụ Trương Vương thị*, cảm tạ đại ân đại đức của đại nhân, ân tình của đại nhân, dân phụ kiếp sau lại báo...”
(*: người phụ nữ họ Vương, lấy chồng họ Trương)
Người phụ nữ thi lễ lần cuối đối với hắn, ánh mắt thâm tình nhìn về phía đứa bé trên giường, bóng người hoàn toàn biến mất khỏi trời đất.
Một tia sáng đỏ, từ chỗ nàng biến mất bỗng dưng xuất hiện, ùa vào trong cơ thể Lý Mộ.
Tinh thần Lý Mộ chấn động, lần nữa cảm nhận được cảm xúc vui sướng, tình cảm vui sướng đến từ người phụ nữ này, vượt xa toàn bộ vui sướng Lý Mộ lúc trước thu thập được cộng lại!
Lý Thanh đứng ở bên cạnh hắn, tựa như cũng đã nhận ra một tia khác thường, chậm rãi nói: “Đây là niềm vui cảm ơn của cô ấy, bắt nguồn từ một người mẹ trân trọng đối với đứa nhỏ, cho dù cô ấy chết, cũng không thể buông xuống loại chấp niệm này, ngươi hoàn thành tâm nguyện của cô ấy, cô ấy tặng cho ngươi niềm vui cảm ơn, đã báo đáp ngươi rồi...”
Lý Mộ nhìn mẹ con trên giường, thở dài, nói: “Ta đi thông báo huynh trưởng của cô ấy...”
Vương Đông là một hán tử nhìn qua rất thuần phác, sau khi nghe nói tin em gái chết, bi thương không thôi, Lý Mộ mang đứa bé kia giao cho hắn, liền rời khỏi nơi đó.
Vốn tưởng quỷ hồn các thứ là rất đáng sợ, không ngờ hắn lần đầu tiên kiến thức được, lại là tình hình như vậy.
Quỷ hồn trong hiện thực, so với hắn tưởng tượng, tựa như có chút không quá giống.
Lý Mộ hỏi Lý Thanh ở bên: “Đầu nhi, âm linh cùng quỷ hồn không sợ ánh mặt trời sao?”
Lý Thanh nói: “Ai nói chúng nó sợ ánh mặt trời?”
“Ta từ trên sách nhìn thấy...”
“Lời hoang đường, không đáng tin.”
Lý Mộ không rối rắm vấn đề này, hồi tưởng một phen sự tình hôm nay, lại hỏi: “Đầu nhi, ngươi vừa rồi nói Trương Vương thị là âm linh cấp thấp nhất, chẳng lẽ quỷ cũng có cấp bậc?”
“Đương nhiên.” Lý Thanh nhìn hắn, nhắc nhở: “Ngươi đừng tưởng quỷ vật đều như ngươi hôm nay nhìn thấy, nếu ngươi gặp không phải âm linh, mà là oán linh, hoặc là ác linh, hôm nay ngươi không nhất định còn mạng. Oán linh đã có thể sử dụng âm khí công kích, ác linh càng có thể ngưng tụ thực thể, người tu hành pháp lực thấp kém cũng chưa chắc là đối thủ của chúng nó...”
Lý Mộ âm thầm ghi tạc trong lòng, về sau gặp yêu quỷ, vẫn là có xa bao nhiêu trốn xa bấy nhiêu.
Lý Thanh sau khi nhắc nhở hắn một phen, lại nói: “Nhưng yêu quỷ cũng không hẳn cả đều là tà mị hại người, trong đó không thiếu kẻ lương thiện, ngươi không thể phân biệt chúng nó đối với ngươi có ác ý hay không, ngày thường gặp, chỉ nhìn từ xa là được.”
Hết chương 11.