Chương 235. Oan gia ngõ hẹp (2)
Bạch Ngâm Tâm khi nhìn thấy Lý Mộ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Ngươi sao lại ở đây?”
Mà nữ tử váy màu lục kia, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lý Mộ, trên mặt liền lộ ra vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, rút kiếm xông lên, lạnh lùng nói: “Tiểu tặc, để mạng lại!”
Oan gia ngõ hẹp, Lý Mộ ở trên con đường hẹp này, gặp một lần là hai vị.
Bạch Ngâm Tâm còn tốt, hai người tuy ngay từ đầu có chút hiểu lầm, nhưng cuối cùng cũng tiêu tan hiềm khích trước đó, Lý Mộ chỉ là bị nàng vắt cạn quá nhiều lần, dẫn tới nhìn thấy nàng liền theo bản năng nhũn cả chân.
Mà con rắn xanh này, là có thù sâu hận lớn với Lý Mộ, lần trước nàng bị Lý Mộ hút nhũn cả nhân, lại vô cớ ăn một trận đòn, chính là kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt.
Lý Mộ lại liên tưởng, mới ý thức được, yêu vật ngưng đan buổi tối ngày đó xuất hiện, hẳn chính là Bạch Ngâm Tâm, khó trách hắn sau chuyện cảm giác yêu khí kia không hiểu sao quen thuộc.
Con rắn xanh này thế mà lại là muội muội của Bạch Ngâm Tâm, chẳng phải là nói, nàng cũng là con gái Bạch Yêu Vương?
Không cần đoán cũng biết, văn sĩ trung niên đứng ở giữa hai người bọn họ, là người nào.
Tình huống lúc này, đã không cho phép Lý Mộ nghĩ nhiều, bởi vì con rắn xanh kia đã cầm một thanh kiếm hình rắn lao tới.
Một tháng trước, nếu là thật sự liều mạng, ở dưới tình huống không dùng lôi pháp, Lý Mộ rất khó là đối thủ của nàng.
Nhưng hôm nay, tình huống đã hoàn toàn khác.
Con rắn xanh này đuổi theo Lý Mộ chém lung tung một trận, lại căn bản không chạm tới góc áo của hắn, động tác của nàng, ở trong mắt Lý Mộ thật sự quá chậm, hơn nữa tràn đầy sơ hở.
Trong mắt Thanh Ngưu tinh hiện ra một tia ngạc nhiên, gã mơ hồ đoán được, gã cùng hổ yêu lần trước thiếu chút nữa chết bởi tay hắn, chủ yếu vẫn là vì nữ quỷ bờ hồ kia nhập vào.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy hắn một tu hành giả cảnh giới thứ hai, có thể ở dưới thế công sắc bén của nhị tiểu thư, thoải mái có thừa, chỉ sợ thực lực bản thân hắn cũng không thể xem nhẹ.
Triệu bộ đầu nhìn mà âm thầm kinh hãi, ý thức được gã vẫn đã xem nhẹ Lý Mộ, đạo hạnh hắn tuy không cao, nhưng kinh nghiệm chiến đấu vậy mà phong phú như thế, chỉ sợ cho dù chính gã đấu với Lý Mộ, cũng không nhất định có thể chiếm được ưu thế gì.
Thử yêu đứng ở một bên, xem mà sốt sắng, có ý ngăn cản, nhưng một vị là ân nhân, một vị là cháu gái, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào.
Một lát sau, hắn nghiến răng, đang muốn tiến lên ngăn trở, văn sĩ trung niên kia cười cười, nói: “Trước xem đi, người trẻ tuổi này không đơn giản như vậy, vừa lúc để nó mài giũa tính tình một chút...”
Thanh xà kia đấu với Lý Mộ một trận, lại ngay cả góc áo hắn cũng chưa chạm tới, bản thân ngược lại mệt thở hồng hộc, không khỏi cả giận nói: “Tiểu tặc, ngươi chẳng lẽ cũng chỉ biết đánh lén cùng chạy trốn sao, có chim chính diện đấu với ta đi!”
Lý Mộ thầm mắng một câu, tượng đất cũng có ba phần hỏa khí, thanh xà này nhiều lần được đằng chân lân đằng đầu, hắn cũng không tính nhịn nữa.
BỐP!
Khi thanh xà kia tấn công lần nữa, thân hình Lý Mộ nhoáng lên một cái, né tránh kiếm của nàng, lại nâng tay, dùng vỏ kiếm quật ở trên mông của nàng.
Thanh xà một tay ôm mông, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, giận dữ nói: “Tiểu tặc chết tiệt, ta muốn giết ngươi!”
BỐP!
BỐP BỐP!
BỐP BỐP BỐP!
Sau mấy hiệp, nàng liền ném kiếm, dùng hai tay ôm mông, tức giận nhìn Bạch Ngâm Tâm, nói: “Tỷ tỷ, muội bị bắt nạt, tỷ còn không tới giúp muội!”
Bạch Ngâm Tâm liếc nàng một cái, nói: “Đáng đời, hút dương khí người ta, ngươi còn có lý sao?”
Lý Mộ bắt đầu có chút hảo cảm đối với tiểu bạch xà này, nàng tuy chỉ số thông minh thấp một chút, nhưng tam quan* rất ngay chính, tỷ tỷ thiện lương như thế, sao sẽ có loại muội muội chẳng phân biệt được đúng sai này.
(*: nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan)
Thanh xà nhặt kiếm, đang muốn xông lên lần nữa, thấy Lý Mộ nâng vỏ kiếm, thân thể run lên, chạy thẳng đến bên người văn sĩ trung niên, ôm cánh tay hắn, bất mãn nói: “Phụ thân, người cũng không giúp con!”
Văn sĩ trung niên nói: “Đây vốn chính là lỗi của con, đi xin lỗi vị tiểu huynh đệ này.”
Thanh xà trợn mắt: “Con, xin lỗi hắn?”
Văn sĩ trung niên nhìn nàng, hỏi: “Cha bình thường là dạy con như thế nào, phải khắc khổ tu luyện, không thể hại người. Con hút dương khí người ta, vốn đã có lỗi, còn ra tay đối với quan sai, con còn không biết con sai ở nơi nào sao?”
Thanh xà không dám tranh luận nữa, phẫn nộ đi đến bên người Lý Mộ, nói: “Ta sai rồi.”
Lý Mộ thản nhiên nhìn nàng một cái, hỏi: “Ngươi sai nơi nào?”
Thanh rắn nghiến răng nói: “Ta không nên hút dương khí người ta, không nên động thủ với ngươi, được rồi chứ?”
Lý Mộ nói: “Ngươi đây là thái độ nhận sai sao?”
Thanh xà rốt cuộc nhịn không được, cả giận nói: “Ta cũng nói ta sai rồi, ngươi đừng quá phận!”
Nam tử trung niên nói: “Thính Tâm.”
Thanh xà lại cúi đầu, vặn vẹo thân thể, nói: “Người ta sai rồi, ngươi tha cho người ta đi...”
Lý Mộ căn bản không ăn trò này của nàng, không để ý tới nàng nữa, hướng văn sĩ trung niên kia chắp tay, nói: “Ra mắt Bạch Yêu Vương.”
“Không cần khách khí.” Văn sĩ trung niên mỉm cười, nói: “Còn cần cảm ơn tiểu huynh đệ lần trước nương tay, tha cho tiểu nữ, lần này lại cứu đệ muội của ta, bổn vương nợ ngươi hai nhân tình.”
Thật ra lần trước Lý Mộ không muốn buông tha thanh xà kia, chẳng qua khi đó hắn đánh không lại yêu vật ngưng đan mà thôi, hắn xua tay, nói: “Nhấc tay mà thôi, không đáng nói tới.”
Văn sĩ trung niên nghĩ nghĩ, nhìn hắn, hỏi: “Tiểu huynh đệ biết như thế nào để chữa tổn thương nguyên thần?”
Lý Mộ gật đầu nói: “Biết một chút...”
Thanh Ngưu tinh rốt cuộc ý thức được cái gì, nhìn văn sĩ trung niên, kích động nói: “Lý huynh đệ có thể chữa được đệ muội, chẳng lẽ cũng có thể chữa...”
Trong mắt văn sĩ trung niên hiện ra một tia sáng, ánh mắt sáng quắc nhìn Lý Mộ, nói: “Thực không dám giấu, ta có một chuyện muốn nhờ...”
Bắc quận, trong một mảng dãy núi kéo dài không dứt.
Trong núi núi non trùng điệp, cây cối xanh um tươi tốt, ba bóng người, từ phía trên dãy núi lướt qua.
Lý Mộ dưới chân giẫm Bạch Ất, vững như Thái Sơn, tốc độ tuyệt không thua Bạch Yêu Vương cùng Thanh Ngưu tinh.
Tu hành giả cần sau khi tới Thần Thông cảnh, mới có thể nắm giữ thần thông ngự phong hoặc ngự kiếm, Bạch Ất có kiếm linh, không cần Lý Mộ khống chế, cũng có thể ngự kiếm mà đi, dựa vào là pháp lực của Sở phu nhân.
Nghiêm khắc mà nói, đạo hạnh chân thật của Lý Mộ, còn không bằng thanh kiếm này dưới chân hắn.
Bạch Yêu Vương ở không trung tản bộ, đi mỗi một bước, liền có thể bước qua khoảng cách hơn mười trượng, hắn nghiêng đầu nhìn Lý Mộ một cái, nói: “Lý huynh đệ tuổi còn trẻ, đã có bản lĩnh như thế, về sau thành tựu không thể đong đếm.”
Hết chương 235.