Chương 314. Không thể nhịn được nữa
Bây giờ chuồn đi đã không có khả năng nữa, Trương Xuân quay đầu lại, ho nhẹ một tiếng, mặt lộ vẻ nghiêm túc, nói: “Là Lý Mộ à, bản quan vừa trở về. Như thế nào, có việc sao?”
Lý Mộ đi thẳng vào vấn đề nói: “Mấy tên con em quan lại, ở đầu đường phóng ngựa, suýt nữa làm bị thương dân chúng, bị ta dẫn trở về, cần đại nhân thẩm tra xử lí.”
Trương Xuân nói: “Phóng ngựa đầu đường có cái gì phải thẩm tra xử lí, theo luật pháp, ba mươi trượng, nhốt bảy ngày, ngươi tự xem mà làm đi.”
Lý Mộ nói: “Ta chỉ là một bộ đầu, không có quyền phán phạt.”
Hắn vừa dứt lời, Vương Vũ bỗng nhiên chạy vào, nói: “Đại nhân, đô thừa đến đây.”
Trong ba quan viên của đô nha, Thần Đô lệnh cùng Thần Đô thừa bởi vì thay đổi quá mức thường xuyên, luôn do quan viên nha môn khác kiêm nhiệm, kiêm nhiệm Thần Đô thừa, là Lễ bộ viên ngoại lang.
Trương Xuân ra ngoài, một nam tử mặc quan phục nhìn về phía hắn, chắp tay nói: “Bản quan Trịnh Bân, vị này chính là đô úy đại nhân mới tới đô nha nhỉ?”
Trương Xuân chắp tay đáp lễ, nói: “Bản quan Trương Xuân, ra mắt Trịnh đại nhân.”
Hắn sau khi nói xong, chuyển đề tài, chỉ vào đám người trong sân nha môn, nói: “Vừa lúc, trong nha môn có một vụ án cần xử lý, Trịnh đại nhân đã đến rồi, lý ra nên do Trịnh đại nhân thăng đường.”
“Chỉ là phóng ngựa đầu đường loại việc nhỏ này, thì không cần thăng đường.” Trịnh Bân phất phất tay, nói: “Cảnh cáo một phen, bảo bọn họ lần sau đừng tái phạm là được.”
“Cái này chỉ sợ không ổn nhỉ.” Trương Xuân nhìn nhìn dân chúng vây quanh bên ngoài đô nha, nói: “Phóng ngựa đầu đường, nguy hại dân chúng, theo luật pháp, nên đánh hai mươi trượng, nhốt bảy ngày, răn đe.”
Trịnh Bân nhíu mày, nghĩ nghĩ, nói: “Nếu chỉ là phóng ngựa, chưa thương tổn tới dân chúng, theo luật pháp, cũng có thể lấy bạc chuộc tội, hai mươi trượng, có thể lấy hai lượng bạc thay thế, giam cầm bảy ngày, có thể lấy bảy lượng bạc thay thế.”
Trương Xuân gật đầu nói: “Trong luật pháp quả thực có điều này, Trịnh đại nhân thật sự là nhạy bén.”
Trịnh Bân coi như chưa nghe hiểu ý ở ngoài lời của hắn, đi đến bên cạnh mấy người, nói: “Phóng ngựa đầu đường, theo luật pháp, phạt các ngươi mỗi người chín lượng bạc, về sau đừng tái phạm nữa.”
Nam nhân trẻ tuổi tên là Chu Thông mặt âm trầm, hạ giọng nói: “Ngươi biết, thứ ta muốn không phải cái này.”
Trịnh Bân trầm giọng nói: “Bên ngoài có dân chúng nhìn như vậy, nếu kinh động nội vệ, thì không phải chuyện phạt bạc nữa.”
Chu Thông tuy là con trai người lãnh đạo trực tiếp của hắn, nhưng loại chuyện này, Trịnh Bân cũng không muốn cứng rắn ra mặt thay gã.
Phóng ngựa đầu đường, vốn đã là chuyện vi phạm luật pháp, nếu là đô nha thế nào cũng phải theo nếp làm việc, bọn họ một trận roi, bảy ngày cơm thù là phải chịu, có thể lấy phạt bạc để việc nhỏ hóa không có, đã là kết cục tốt nhất.
Việc này vốn không quan hệ với hắn, nếu không phải thân phận Chu Thông, Trịnh Bân căn bản lười nhúng tay.
Thần Đô thế cục không rõ, mạch nước ngầm sôi sục, có thể giải quyết như vậy tốt nhất, nếu là làm ầm chuyện lên, cuối cùng không dễ kết thúc, hắn chẳng phải là gặp tai bay vạ gió?
Chu Thông cuối cùng trầm mặc, từ trong lòng lấy ra một tấm ngân phiếu, đưa tới trên tay hắn, nói: “Chỗ này là bạc phạt của mấy người chúng ta, không cần thối lại.”
Gã từ bên người Lý Mộ đi qua, hướng hắn nhếch miệng cười, nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Dứt lời, hắn liền cùng mấy người khác bước ra khỏi đô nha.
Trịnh Bân giao tấm ngân phiếu kia cho Trương Xuân, nói: “Bản quan cũng đi đây, trước khi đi, lại cho Trương đại nhân một câu nhắc nhở, chúng ta những người làm quan này, nhất định phải dạy dỗ tốt thủ hạ của mình, chuyện không nên quản đừng quản, lời không nên nói đừng nói, tuyệt đối đừng bị bọn họ liên lụy.”
Trương Xuân nhìn gã một cái, thản nhiên nói: “Thủ hạ của bản quan, bản quan dạy rất tốt, không nhọc Trịnh đại nhân phí tâm nữa.”
Trịnh Bân nhìn hắn một cái cuối cùng, xoay người rời khỏi.
Lý Mộ thở dài, nói: “Lại thêm phiền toái cho đại nhân nữa.”
Trương Xuân vỗ vỗ bờ vai hắn, an ủi: “Ngươi chỉ là làm việc một bộ khoái phải làm, ở vị trí nào, nghĩ cho vị trí đó, đây vốn chính là phiền toái của bản quan.”
“Ý tứ của đại nhân là không sợ ta trêu vào phiền toái?”
“Sợ, sau lưng ngươi có bệ hạ che chở, bản quan không có.”
Lý Mộ nói: “Đại nhân đây là đang oán giận bệ hạ?”
Trương Xuân nói: “Ta làm sao dám oán giận bệ hạ, bệ hạ xét rõ mọi việc, vì nước vì dân, trừ có chút bất công, nơi nào cũng tốt.”
Thật ra Lý Mộ cũng không muốn mang đến phiền toái cho Trương đại nhân, nhưng bất đắc dĩ hắn chỉ là một bộ khoái nho nhỏ, cho dù muốn chịu trách nhiệm thay gã, cũng không có tư cách này.
Hắn thở dài, nói: “Nếu ta có thể làm Thần đô úy thì tốt rồi.”
Trương Xuân nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi làm Thần đô úy, bản quan làm cái gì?”
Lý Mộ giải thích: “Ta là nói nếu.”
“Ý tứ của nếu, chính là ngươi thật sự nghĩ như vậy.”
“Không có.”
Trương Xuân bỗng nhiên nhìn Lý Mộ, giật mình nói: “Bản quan hiểu rồi, ngươi có phải muốn thông qua không ngừng gây chuyện, sớm chút mang bản quan tiễn đi, như vậy ngươi liền có cơ hội thay thế bản quan hay không?”
Lý Mộ vội vàng nói: “Đại nhân hiểu lầm rồi, ta tuyệt đối không có ý này.”
Trương Xuân cả giận nói: “Chuyện ngươi dám chọc, bản quan một cái cũng không dám chọc, ngươi không cần gọi ta đại nhân nữa, ngươi là đại nhân của ta!”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, đành phải nói: “Lão Trương, ngươi nghe ta nói.”
Trương Xuân trừng mắt nhìn hắn, nói: “Được nha, bản quan còn đây, ngươi đã ngay cả đại nhân cũng không gọi, ngươi có phải đã sớm không mang bản quan để vào mắt hay không?”
Giờ khắc này, Lý Mộ thật sự muốn tiễn gã đi.
Trương Xuân phẩy tay áo bỏ đi, đám bộ khoái lấy Vương Vũ cầm đầu, vẻ mặt bái phục nhìn Lý Mộ.
Lý Mộ nhìn về phía Vương Vũ, hỏi: “Thần Đô thật sự có luật pháp lấy bạc chuộc tội?”
Ở Bắc quận, phạt bạc là phạt bạc, hình phạt nên chịu, một thứ cũng không thể thiếu, Lý Mộ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, có thể dùng phạt bạc hoàn toàn thay thế hình phạt.
Vương Vũ gật gật đầu, nói: “Trừ phi là một ít án mạng trọng án, án khác, đều có thể thông qua phạt bạc để giảm bớt cùng miễn trừ hình phạt, đây là luật pháp thời kì tiên đế định ra, khi đó, quốc khố trống rỗng, tiên đế lệnh Hình bộ sửa chữa luật pháp, mượn việc này để lấp đầy quốc khố.”
Lý Mộ lắc lắc đầu, khó trách hoàng triều họ Tiêu từ sau Đế, năm sau không bằng năm trước, mặc dù là quyền quý hào tộc vốn đã hưởng thụ đặc quyền, nhưng vương triều trần trụi mang loại đặc quyền này bày ở bên ngoài, cuối cùng đều diệt vong đặc biệt nhanh.
Nhìn ở mặt ngoài, điều luật này là nhằm vào mọi người, chỉ cần có tiền, có thể lấy bạc chuộc tội.
Nhưng bạc chuộc tội, dân chúng bình thường, căn bản gánh vác không nổi, mà đối với nhà quan lại, quyền quý, chút bạc đó lại không tính là cái gì, lúc này mới dẫn tới bọn họ không kiêng nể gì như thế, tạo thành hiện tượng hỗn loạn của Thần Đô hôm nay.
Hết chương 314.