Đại Chu Tiên Lại

Chương 362. Đừng như vậy (1)

Chương 362. Đừng như vậy (1)

Thân là nhạc sĩ, trong lòng các nàng cực thiếu cảm giác an toàn, thật ra cũng rất hâm mộ Hàm Yên tỷ tỷ như vậy, có thể tự mình nắm giữ vận mệnh của mình.
Lúc này, Hân Hân bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Nữ bộ khoái kia bên người tỷ phu, bộ dạng thật khá, ngay cả ta nhìn cũng nhịn không được thích...”
Diệu Diệu nói: “Nàng là nữ tử xinh đẹp nhất ta từng gặp, loại vẻ đẹp đó của nàng quần áo cũng che không được, Hàm Yên tỷ tỷ sao lại yên tâm nữ tử như vậy ở lại bên cạnh tỷ phu?”
Tiểu Thất nghĩ nghĩ, nói: “Tỷ phu một mình ở Thần Đô, chúng ta phải giúp Hàm Yên tỷ tỷ trông kỹ, không thể để tiểu hồ ly tinh khác đoạt đi tỷ phu...”
Từ lần trước đánh cờ tướng thua mình, nữ tử trong mơ thẹn quá hóa giận, sau khi chà đạp Lý Mộ một phen, đã có vài ngày chưa xuất hiện.
Thời gian xuất hiện của nàng rất không cố định, cảm xúc cũng phức tạp hay thay đổi, khi thì bình tĩnh, khi thì cuồng bạo, làm Lý Mộ bây giờ trước khi ngủ cũng phải lo lắng hãi hùng.
Nhưng, nữ tử này cũng không đáng sợ như trong sách miêu tả đối với tâm ma, mặc dù Lý Mộ ở trong mơ nhất thời còn đánh không lại nàng, nhưng hắn nắm giữ đối với các hạng đạo thuật thần thông, lại càng ngày càng thuần thục.
Đạo pháp thần thông, có thể thông qua thông thường luyện tập chăm chỉ để từng bước đề cao, nhưng loại đề cao này là có mức trần, ở lúc đấu pháp với người ta, tình huống thay đổi trong nháy mắt, bình thường luyện tập thuần thục nữa, thật sự thực chiến với người ta, cũng khó tránh khỏi sẽ luống cuống tay chân.
Thực chiến, là cách tốt nhất tăng lên thực lực.
Nhưng thực chiến ý nghĩa nguy hiểm, trong hiện thực liều mạng với người ta, thất bại một lần, toàn bộ cố gắng trước đó, liền đều bụi về bụi, đất về đất.
Trước kia Lý Mộ có Tô Hòa thử chiêu, bây giờ một người một quỷ hai nơi chia lìa, Lý Mộ cũng mất đi đối thủ có thể tôi luyện hắn.
Thẳng đến khi hắn gặp được nữ tử trong mơ.
Mộng cảnh là hư ảo, vô luận trong mơ đã xảy ra cái gì, cũng sẽ không ảnh hưởng hiện thực, nhưng kinh nghiệm đấu pháp lại là thật sự đang tích lũy, hắn hoàn toàn có thể mang tâm ma coi là đá mài đao của mình, giúp hắn tăng trưởng kinh nghiệm đối địch.
Nghĩ thông suốt một điểm này, Lý Mộ ngược lại chờ mong nàng xuất hiện.
Chỉ tiếc, tâm ma của hắn khác với số đông, xuất hiện hay không, hoàn toàn là sự kiện xác suất, không có bất cứ quy luật nào đáng nói.
Buổi sáng cùng Tiểu Bạch tuần tra mười mấy phường thị, chỉ điều tiết mấy vụ tranh cãi giữa hàng xóm, hai người ở bên ngoài ăn cơm, lúc đi ngang qua Diệu Âm phường, tiến vào ngồi một lát.
Mấy tỷ muội ngày xưa của Liễu Hàm Yên, đối với Lý Mộ đều rất nhiệt tình, Tiểu Bạch ở một bên nhìn mà khẩn trương.
“Hàm Yên tỷ tỷ có phải vẫn như trước kia, mỗi ngày chỉ ăn một chút hay không?”
“Vãn Vãn nhất định béo rồi nhỉ?”
“Hàm Yên tỷ tỷ nói nàng về sau muốn tự mình mở nhạc phường, về sau nàng mở chưa?”
Mấy người vây quanh bên người Lý Mộ, hỏi đông hỏi tây đối với chuyện Liễu Hàm Yên, Lý Mộ lần lượt giải đáp, Âm Âm có chút hâm mộ nói: “Thực hâm mộ Hàm Yên tỷ tỷ, nàng rốt cuộc có cuộc sống tỷ ấy muốn.”
Lý Mộ nói: “Các ngươi nếu muốn cũng có thể.”
Âm Âm lắc lắc đầu, nói: “Sau khi Hàm Yên tỷ tỷ chuộc thân rời khỏi, nhạc phường làm ăn chịu ảnh hưởng rất lớn, bây giờ chúng ta lại chuộc thân, liền không dễ dàng như vậy, phường chủ sẽ không dễ dàng để chúng ta đi.”
Hân Hân cũng nói: “Chúng ta cũng không kiếm được nhiều tiền như Hàm Yên tỷ tỷ, tỷ ấy mấy năm đó vì chuộc thân, mỗi ngày diễn tấu sáu canh giờ, quả nhiên là ngay cả mạng cũng không cần nữa.”
Lý Mộ có chút đau lòng, hắn biết Liễu Hàm Yên những năm gần đây sống khổ, lại không ngờ khổ như vậy, nàng nhìn nhu nhược, thật ra tính cách cực kỳ cố chấp.
Chỉ cần chuyện nàng nhận định, cho dù gian nan nữa, cũng sẽ kiên trì hoàn thành.
Mà nàng một khi làm quyết định, thì rất ít ai có thể đủ khiến nàng sửa đổi.
Chỉ một lát sau, lại có hai bóng người từ trên lầu xuống dưới, hai thiếu nữ cao hứng nói: “Lát nữa chúng ta muốn diễn tấu cùng nhau, tỷ phu muốn lưu lại xem chút hay không?”
Lý Mộ nói: “Không được, ta còn có công sự trong người, phải lập tức đi.”
Trên mặt hai nàng lộ ra nét thất vọng, Lý Mộ phát hiện cái trán Tiểu Thất xanh tím một khối, hỏi: “Trán ngươi làm sao vậy?”
Tiểu Thất cúi đầu, lắc đầu nói: “Không sao cả.”
Âm Âm cùng Hân Hân môi run rẩy, cuối cùng vẫn chưa nói ra cái gì.
Lý Mộ phát hiện một tia không tầm thường, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Mấy nữ tử cúi đầu không nói, chỉ có Thập Lục nhỏ tuổi nhất giận dữ nói: “Còn không phải Giang Triết kia, gọi Tiểu Thất tỷ tỷ nhã gian độc tấu, lại muốn ở trong nhã gian dùng sức mạnh đối với Tiểu Thất tỷ tỷ, may mắn chúng ta nghe được tiếng la của Tiểu Thất tỷ tỷ, xông vào, mới ngăn được hắn, Tiểu Thất tỷ tỷ va đầu vào đầu giường, cũng chảy cả máu.”
Lý Mộ hỏi: “Các ngươi chưa báo quan sao?”
Âm Âm thở dài nói: “Phường chủ báo quan, về sau công sai Hình bộ đến đây, mang Giang Triết đi, sau đó chúng ta tận mắt thấy hắn từ Hình bộ đi ra, Hình bộ không dám trêu chọc thư viện.”
Lý Mộ nhíu mày nói: “Các ngươi vì sao không tới tìm ta?”
Thập Lục cúi đầu, hai tay đầu ngón tay chạm vào nhau, nhỏ giọng nói: “Giang Triết là học sinh của thư viện, Âm Âm tỷ tỷ nói, thư viện không thể đắc tội, bảo chúng ta đừng thêm phiền toái cho tỷ phu.”
Sau khi tới Thần Đô, Lý Mộ không sợ nhất chính là phiền toái, trái lại, hắn sợ là không có phiền toái.
Mấy ngày nay, niệm lực hắn từ trên người dân chúng thu hoạch, đã đang từng ngày giảm bớt, vừa lúc cần một việc, để hắn trở về tầm mắt dân chúng.
Lý Mộ mặt âm trầm, nói: “Buồn cười, thế mà lại dám bao che kẻ ác như thế, đi, theo ta đi Hình bộ!”
Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu nói: “Thôi, tỷ phu, ta không sao.”
Lý Mộ nói: “Không được, chuyện này không thể cứ như vậy cho qua, nếu không, về sau sẽ còn có người bắt nạt các ngươi như vậy!”
Âm Âm thở dài, khuyên Lý Mộ: “Chúng ta thân phận thấp kém, sớm đã quen rồi, bây giờ Thần Đô không phải Thần Đô trước kia, bọn họ cũng không dám quá phận.”
Lý Mộ lắc đầu nói: “Nhìn các ngươi bị bắt nạt, ta cũng không để ý, ta về sau ăn nói với Liễu tỷ tỷ của các ngươi như thế nào. Đừng sợ, không phải là Hình bộ sao, có ta ở đây, nhất định trả lại các ngươi sự công bằng.”
Tiểu Thất khó xử nói: “Tỷ phu “
Lý Mộ hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi không tin ta sao?”
Tiểu Thất cắn cắn môi, cuối cùng nói: “Ta nghe tỷ phu “
Ở dưới Lý Mộ cùng Tiểu Bạch dẫn dắt, một bọn mấy người, từ Diệu Âm phường đi ra, hướng nha môn Hình bộ mà đi.
Một lát sau, một nữ tử trung niên từ Diệu Âm phường chạy ra, kinh sợ nói: “Xong rồi xong rồi, mấy nha đầu không biết trời cao đất rộng này, là muốn hại chết lão nương à?”

Hết chương 362.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất