Chương 43. Ngưng phách
Ngày Triệu Vĩnh bị chém, huyện Dương Khâu còn đã xảy ra một chuyện dẫn tới người ta bàn luận sôi nổi.
Gia chủ Triệu gia, ở một ngày này, bán hết nhà cửa, cửa hàng, đuổi nha hoàn người hầu, cũng mang toàn bộ gia sản quyên hết ra, chuyển khỏi huyện Dương Khâu, từ đó về sau không biết tung tích.
“Triệu lão gia trái lại là người tốt, chỉ tiếc sinh một tên súc sinh như vậy.”
“Ài, ngày lễ ngày tết, hắn còn phát cháo cho người ăn xin...”
“Nghiệp chướng...”
...
Một chỗ quán trà bên đường, dân chúng rảnh rỗi nghị luận, một nam tử cao gầy dựa vào cửa chính quán trà, hỏi: “Mấy bộ khoái nho nhỏ kia cũng có dũng khí, tên là gì?”
Tiểu nhị quán trà nghĩ chút, nói: “Lý Mộ, Trương Sơn, Lý Tứ, hình như là mấy người này...”
“Cảm tạ.”
Nam tử cao gầy gật gật đầu, xoay người biến mất ở trong dòng người chật chội.
Hôm nay là ngày Triệu Vĩnh bị xử quyết, cân nhắc đến cảnh chém đầu hẳn là rất tanh máu, Lý Mộ cũng không đi xem.
Liễu Hàm Yên và Vãn Vãn tựa như đi xem náo nhiệt, Vãn Vãn lúc trở về, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhìn thấy Lý Mộ đang nhúng máu vịt ăn, hiếm thấy chưa ghé lên, che miệng xoay người bỏ chạy...
Sắc mặt Liễu Hàm Yên so với nàng tốt hơn một chút, chỉ là dùng ánh mắt hơi khác thường nhìn Lý Mộ.
Nàng đi đến bên cạnh Lý Mộ, hỏi: “Ta nghe những bộ khoái kia nói, là ngươi tiếp vụ án đó, thiết kế để Triệu Vĩnh đền tội, trả Lâm cô nương sự công bằng?”
Lý Mộ lắc đầu nói: “Là hai vị đồng nghiệp của ta, ta chỉ bỏ ra một chút sức.”
Đây là lời trong lòng hắn, sự thật cũng chính là như thế, vụ án Lâm Uyển, là hắn tiếp nhận, nhưng không có Trương Sơn cùng Lý Tứ hỗ trợ, Triệu Vĩnh tuyệt đối không có khả năng nhanh như vậy đền tội.
Liễu Hàm Yên trước kia chỉ biết Lý Mộ là bộ khoái, lại không biết, hắn là một bộ khoái có tâm huyết như thế. Sau khi Triệu gia đu bám quận thừa, ở huyện Dương Khâu không ai dám chọc đến, ngay cả huyện lệnh cũng phải kính ba phần, một bộ khoái nho nhỏ, thế mà mang công tử Triệu gia đưa lên đạo trường, cái này cần dũng khí cỡ nào?
Cái này không khỏi làm nàng nhìn với cặp mắt khác xưa đối với Lý Mộ.
Nàng đứng ở trong sân, tựa như có chút nghĩ không thông, hỏi: “Ngươi chẳng lẽ không sợ Triệu gia, không sợ quận thừa sao?”
Ở trước mặt Liễu Hàm Yên phải duy trì thiết lập nhân vật người sắp chết, Lý Mộ vẻ mặt không sợ nói: “Vì sao phải sợ, dù sao ta cũng không còn bao lâu thời gian để sống, ở trước khi ta chết, có thể giết thêm mấy tên cầm thú, làm thêm cho dân chúng chút chuyện tốt, cũng không uổng sống một chuyến ở trên đời này...”
“Lý Mộ, mau ra đây, huyện lệnh đại nhân thưởng cho chúng ta hai tháng bổng lộc...” Khi Liễu Hàm Yên mặt lộ vẻ khâm phục, Trương Sơn nụ cười đầy mặt từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy nữ tử xa lạ trong sân, ngẩn người, hỏi: “Vị này là...”
“Vị này là Liễu cô nương, hàng xóm của ta.” Lý Mộ trả lời một câu, ánh mắt nhìn như nhìn Trương Sơn, thực ra nhìn là Lâm Uyển phía sau Trương Sơn.
Nàng cũng chưa hiển lộ trước mặt người khác, Trương Sơn và Liễu Hàm Yên đều không nhìn thấy nàng.
“Ta về trước...” Thấy trong nhà Lý Mộ có người xa lạ tới, Liễu Hàm Yên liền tính rời khỏi, lúc gần đi, lại nghĩ tới cái gì, nói: “Ta quen biết một vị lão đại phu, chuyên trị các bệnh hiểm nghèo, muốn mời hắn giúp ngươi khám hay không, có lẽ hắn sẽ có biện pháp...”
Trương Sơn nghe vậy, đánh giá Lý Mộ, kinh ngạc nói: “Lý Mộ, ngươi sinh bệnh, sinh bệnh gì, chuyện khi nào, sao ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói?”
Liễu Hàm Yên ngẩn ra một phen, sau đó liền quay đầu nhìn Lý Mộ.
Tuy Lý Mộ lần trước ngất xỉu hộc máu, là nàng tận mắt thấy, nhưng trừ hai lần đó, hắn ngày thường nhìn qua cũng không khác gì người thường, lời của Trương Sơn, lại gọi lên hoài nghi trong lòng nàng.
Tâm tư Lý Mộ căn bản không ở trên người Trương Sơn cùng Liễu Hàm Yên, thậm chí chưa nghe hiểu thứ bọn họ nói.
Toàn bộ sức chú ý của hắn đều ở chỗ Lâm Uyển.
“Triệu Vĩnh đã đền tội, cảm ơn ân công trả Lâm Uyển sự công bằng...”
Lâm Uyển quỳ ở trên mặt đất, cung kính hướng Lý Mộ dập đầu ba lượt.
Mà lúc này, ở trong mắt Lý Mộ, trên thân thể của nàng, bỗng nhiên toát ra ánh sáng màu đỏ loá mắt.
Mặc kệ là người hay yêu quỷ, thực lực càng cường đại, lực lượng cảm xúc liền càng cường đại.
Lý Mộ lập tức triển khai thuật dẫn đường, chỉ trong nháy mắt, liền cảm giác thân thể bị cái gì lấp đầy, mà niềm vui cảm kích của Lâm Uyển còn đang cuồn cuộn không ngừng ùa vào.
Nếu nói thân thể hắn là một hồ nước, tình cảm vui sướng của Trương Sơn giống như gáo nước, lực lượng cảm xúc của âm linh Trương Vương thị như là dòng chảy nhỏ giọt, mà lực lượng cảm xúc của Lâm Uyển, tựa như Hoàng Hà vỡ đê...
Lý Mộ muốn dừng dẫn đường, lại phát hiện mình căn bản không dừng được.
Phốc...
Hắn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, ngất đi.
...
Khi Lý Mộ lần nữa tỉnh lại, phát hiện hắn nằm ở trên giường nhà mình, Liễu Hàm Yên vẻ mặt lo lắng đứng ở trước giường, Trương Sơn ở trong phòng đi tới đi lui, Lâm Uyển ẩn nấp ở trong góc trước hết phát hiện hắn tỉnh lại, trên mặt nhanh chóng hiện ra nét vui mừng.
Lý Mộ chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, Liễu Hàm Yên nhìn thấy, vội vàng đỡ hắn dậy, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Vẻ mặt của nàng có lo lắng cũng có áy náy, lo lắng thân thể hắn, áy náy là vì vừa rồi nàng còn hoài nghi hắn có thể là đang giả bệnh hay không...
Lý Mộ lắc đầu, nói: “Không sao, đã sớm ngất quen rồi.”
Sắc mặt Trương Sơn phức tạp đi tới, hỏi: “Ngươi, ngươi thật sự chỉ có nửa năm...”
Lý Mộ nói: “Nếu vận khí tốt, cũng có thể không chết được.”
“Đầu nhi biết không?”
“Biết.”
Trương Sơn mở miệng ngập ngừng, cuối cùng cúi đầu, nói: “Đầu nhi nhất định sẽ có biện pháp...”
Trên người Trương Sơn cùng Liễu Hàm Yên, giờ phút này đều có ai tình nồng đậm, nhưng Lý Mộ lại chưa hấp thu, chỉ cười cười, nói: “Các ngươi đi về trước đi, ta muốn một mình nghỉ ngơi một lát.”
Sau khi Trương Sơn cùng Liễu Hàm Yên rời khỏi, Lâm Uyển mới từ trong góc đi tới, lẩm bẩm: “Ân công, thân thể ngài...”
Lý Mộ cười cười, nói: “Không sao.”
Quỷ vật thuộc về linh thể, phi thường mẫn cảm đối với linh hồn, mà bảy phách thuộc về thân thể, chúng nó nhìn không ra vấn đề thân thể hắn, chỉ là bản năng cảm thấy hắn so với người có bảy phách dễ dàng tới gần hơn.
Đến bây giờ Lý Mộ cũng chưa nghĩ thông, con ác quỷ kia, là như nào nhìn ra hắn bảy phách mất hết?
Chuyện tạm thời không nghĩ ra hắn liền không đi nghĩ nữa, một lần nữa nhìn về phía Lâm Uyển, hỏi: “Triệu Vĩnh đã chết, kế tiếp ngươi có tính toán gì không, đi U Đô sao?”
Lâm Uyển gật gật đầu, nói: “Nơi đó mới là nơi ta nên đi.”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Đi đi.”
“Kiếp sau làm trâu làm ngựa, lại báo đáp ân tình ngài...” Lâm Uyển cuối cùng hướng hắn dập đầu ba lần, bóng người hư ảo tới biến mất.
Sau khi Lâm Uyển rời khỏi, toàn bộ căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Hết chương 43.