Chương 171; Mất tích (2)
"Bọn họ mặc dù không sê lấy đao bùọS chúng ta, nhưng nhiều khi, giết người là không cần Aaữí"
vương Hiền lại than nhẹ một tiếug nói:
"Ta thi không cần nói nừa, quan tép riu không phẩm không cấp, người ta muốn bóp chết ta, đơn giản như bỏp chết một con kiến. Cho dù chân nhân được thiên hạ kính ngường như ông của ngươi, cũng không dám làm trái thánh chi. Huống chi Hoàng thượng phát động 30 vạn dân phu đại tu núi vo Đang, mụốn cho núi VÕ Đang thay thế Long Hồ sơn, ttở thành núi đạo gia đệ nhât. Chi cần cái nàỵ thôi, Tôn chân nhân ông cùa ngươi có thể không máu chảy đầu rơi sao? Ca ca của ngươi có thể không dốc sức đền đáp sao?"
"Nhưng ta ghét bọn họ xây dựng rầm rộ ở trên núi Võ Đang "
Linh Tiêu buồn bực nói:
"Khắp nơi đều ỉà dân phu, khắp nơi đều lộn xộn, nai con à, gầu con à, đều chạy mất, ta chính vì chịu không được mới chạy xuống núi, tìm ca ca ta đấy."
Dừng một lúc nói:
"Không ngờ dưới núi cũng không thú vị chút nào, nếu ở trên núi, ca ca ta cũng sẽ không bị thương."
"Lần này qua đi, chúng ta nhất định phải rời khỏi địa phương quỷ quái này."
vương Hiền nhẹ giọng kiên quyết nói:
"Thà rằng từ quan ta cũng muốh về Hàng Châu sống cuộc sống yên ổn.”
"ừm.'
Linh Tiêu gật mạnh đầu nói:
"Ta ủng hộ ngươi".
........
vương Hiên không khói bật cười, ngươi ủng hộ có ích gì?
"Ta còn chưa thấy qua Lâm tỷ tỷ đó"
Tư dụy Linh Tiêu rất nhanh lẹ, nói dễ nghe thì là thiên mã hành không, nói^ậhg rè, chính là thiếu nữ quái dị:
"Nàng nhất định rất dịu dàng, rất đẹp, rắt khiến ngươi vừa ý nhi."
''Làm sao ngươi biết?"
Vương Hiền kỳ quái nói.
"Lúc ngươi nhắc tới nàng, khóe miệng sè nhếch lên."
Linh Tiêu cười nói:
"Nếu không hài lòng, khóe miệng hăn là xiu xuống mới đúng.'
"Quỷ tinh linh.'
Vương Hiền cười ha hả nói:
"Nói về xinh đẹp, Lâm tỷ tỷ không bàng ngươi. . . lúc mặc nữ trang, già bộ thục nữ. Nhưng nàng với ta mà nói, đâ là cóc ghè ăn thịt thiên nga. Có thể lọt vào mắt xanh cùa nàng, cả đời này của ta đã đủ.”
Thật ra Lâm tỷ tý đối với hẳn không tệ, đã sớm một đạo với hắn ờ Phổ Giang. Nhưng như tinh cảnh bây giờ của Vương Hiền, còn cần người khác bảo vệ, lại thêm Lâm tỳ tỷ, không phải thêm phiền sao? Cho nên hắn kiên quyết không cho phép, bào nàng tiếp tục đợi ờ Tô Châu.
"Haizz, tiểu Hiền tử ngươi nói quá sớm rồi đó".
Linh Tiêu lại như tiểu đại nhân thở dài nói:
"Mẹ ta nói, nam nhân mà đáng tin, heo nái cũng biết leo cây. Neu có mới nới cũ, nừ nhân sẽ đốt cao hương rồi..."
Vương Hiền xấu hổ vỗ xuống đầu nàng, mắng:
"Con nit bao lớn, trong! ỈNIótì djch ilack\ i
ĐẠI QUAN NHÂN
trác giả: Tam giới đại sư
"Không tin thì cứ chờ xem."
"Anh của ta nói, ngươi nhìn thấy tiểu quả phụ đã luyến tiếc không muốn đi, còn bày đặt."
"Câm miệng câm miệng câm miệng"
Vương Hiên thẹn quá hoá giận, thích vợ người ngự tỷ thục phụ là lỗi của ta sao? Đó là do kiếp trước xem nhiều mấy cuốn sách, dường thành thói háo sắc bất lương thôi.
"Còn nữa, ngươi cũng không phải là cóc ghè, ta thấy ngươi so với Vi Khuyết Khuyết thuận mắt hơn nhiều. . .’’Nói nhiều lời như vậy, Linh Tiêu ngày càng bối rối, nhỏ giọng lầm bầm nói:
"Quan tâm của tên kia với người khác đều là giả, của ngươi mới là thật..."
Vương Hiền không khỏi cà kinh, khó trách Linh Tiêu không thịch vi Vô Khuyết như vậy, trực giác của nữ nhân đúng là đáng sợ. Có điều nói trở lại, thật ra minh sờ đĩ thật lòng quan ái Linh Tiêu, chi là do coi nàng như Ngân Linh, không tự giác mà coi nàng thành muội muội thôi. Có điều ờ chung lâu ngày, cảm tinh dần dần sâu đậm, cũng không còn đê ỷ nừa...
Suy nghĩ miên man một hồi, hẳn cũng ngủ thật say, hai người rúc vào nhau, đều cảm tháy rất là ấm n
Đáng tiếc vừa ngủ không được bao lâu, ìnới canh bốn, Chu Tân đà gọi bọn họ dậy, ăn chút lương khô rồi tiếp tục truy tung.
Đi một lúc lâu saú, săè trời mới sáng, chó săn hướng đinh núi phía xa xa mà sủa không thôi. Linh Tiêu vội vàng dắt chó tìm đường lèn núi, quanh co bò lên một hồi, rot cuộc mới đi tới đinh núi, đà thấy trên một nhánh cây hơi chếch ra, ưeo ngược một vật thể hình người.
Đợi đến gần xem xét, phát hiện quả nhiên là một người...
•’Vi Khuyết Khuyết"
Linh Tiêu kinh hô một tiếng nói:
''Vi Khuyết Khuyết cũng sắp đỏng băng thành cột rồi"
Chi thấy Vi Vô Khuyết bị treo ngược trên cây, hai mắt nhắm nghiền, fừ đầu đến chân, toàn thân, đều phủ một tầng sương trắng.
Một tên bộ khoái sờ thử hơi thở của Vi Vô Khuyết nói:
"Còn sống."
"Thà xuống".
Chu Tân chau mày, chăng lẽ tất cả suy đoán trước đó đều sai? Vi Vô Khuyêt này căn bản chính là kẻ ngốc? Hay là nói, đây là kế thoát thân của hẳn?
Bộ khoái thả Vi Vô Khuyết từ trên cây xuống, sau đỏ thuần thục, phủi sạch tuyết ữên người hắn. Lúc này mới phát hiện trên người hắn vết thương chồng chất, không còn một miếng da nào nguyên vẹn. Có điều, đây đều là vết thương cù, cũng không phải là mới tạo thành gần đây.
Phải trải qua hoàn cảnh tàn khốc như thế nào, mới có thể lưu lại nhiều vết sẹo như vậy chứ?
Hơn nửa ngày, Vi Vô Khuyết rốt cuộc yểu ớt tinh lại, nhưng với việc trải qua hai ngày này thỉ hòi gì cũng không biết, hán nói với Chu Tân răng, mình liền bị đánh bất tình ở Nhất Tuyến Thiên. Chờ tinh lại, phát hiện bị khiêng ở trong đống tuyết mà đi, về sau đám người kia có thể là thấy mình quá nặng, liền treo mình ở trên cây.
Câu trả lời rõ ràng là không đáng tin, nhưng Chu Tân lại không nói được gì, dù sao chuyện phát sinh hai ngày này quá ly kỳ, đà không thê dùng lẽ thường mà đoán. Tràn), mặcmột lát mới hòi:
"Nhừng người kia đôi đi đàu." \
"Trói ta lên cây xong đà đi vè hướng đôiì
’ I vMWFJTJi:
VÍ vô Khuyêt nỏi không quá chác chăn:
"Chắc là hướng đông dojtreo ngược nên chóng mặt, không thấy rõ lăm."