Chương 172: Nam nhi đến chết tâm như sắt (2)
"Người kia, phình là kè đảnh lén chúng 'ta ở Nhất Tuyến Thiên".
Linh Tiên nhin chăm chàm một tên trường thương thủ trong đó, đột nhiên kêu lèn. Nhưng, nàng không xúc động đi xuổng bảo thù, thứ nhất, nàng phái bảo vệ Vương Hiền, thứ hai những vô sĩ dùng ít địch đông này, thật ra đà sớm biết ưổn khỏng thoát, lại đầy khăng khái thấy chết không sờn, cho dù là địch nhân cững không khôi kính phục bọn họ.
Chếm giết đến sắc trời bắt đầu tôi, quan quân bên ngoài châm lứa lên, đem vòng chiền chiếu sáng như đất trống, tám gã hán tứ trong vòng vây, thề lực đà gằn đền khô kiệt, đều có thương trên người, đâ không sử trường thương nhanh nhẹn được nữa, mà trường mâu binh cùa quan quân lại đuổi lên, vổ sổ trường mâu từ bon phương tám hướng đâm về phía bọn họ, bọnhán tử bị bao vây chặt, không chồ xê dịch, mặc dù hết sức đón đờ, nhưng môi lần đều có người bị đâm bi thương.
Nhung mà bọn họ không rèn tiếng nào, kiên tri không chịu ngà xuồng... Rốt cuộc, có người đong thời bị ba thanh trường thương đâm trúng bụng, tiếp theo bị xách ngược lên, sau đó nặng nề văng ra khói vòng chiến. Quan quân huấn luyện nghiêm chinh, không chờ hấn rơi xuống đất đa dùng trường thương đề đở, tiếp theo trói cứng lại.
Trong trận thiếu một thanh trường thương, nhất thời không môn mở rộng ra, bày người còn lại còn chưa kịp bổ sung, lại bi đâm trúng một người, xóc lên, hắt ra, trói lại, rát có bài bản.
Sáu người còn lại nhìn nhau cười thảm, không hẹn mà cùng nói:
"Huynh trường, chúng ta gặp nhau ờ trên đường xuống hoàng tuyền vậy”.
Nỏỉ xong liền tản trận, đều tự xách bỉnh khí, nhào về phía quan quân, như con hổ điên nhập vào bầy sói, quan quân nhát thời đại loạn, chém giết đột nhiên thảm thiết.
Trong đao thương kiếm ảnh. máu tươi tung tóe, có tiếng ca bỉ trảng đang quanh quẩn:
"Việc vón gióng nhau chi có lòng người là khác. Hôi chính anh: Thằn Châu rót cuộc, mầy phen ly hợp?"^jP
* Một hán từ, bị trường màu đàm xuyên, lại bị trường đao chém rơi
"Xe muối đàỵ máu khộng ai’chii ý, ngàn dặm đưimg chi thấy xương cốt tuấn mã, đày trong tàm măt đều là con đường tuyết”.
Hai hản từ bị hơn mười thanh trường mâu đâm trúng, vẫn hát vang không thôi:
"Ta thích múa trong đêm cho quân xem. Ca ràng 'Đàn ông đến chết tâm như sát', nhìn tày thử, bổ nứt trời”.
Lại cỏ hai người bị chém ngã xuống đất chi còn người cuối cùng, vô số trường thương từ bốn phương tám hướng căm vào thân thể của hãn, xách hãn lên cao cao, hắn dùng khí lực cuối cùng hét lởn lên:
"Nhìn tay thử, bổ nứt ữời".
Ảm thanh vang vọng tầng mây, thật lâu không dứt, quan quân thân là người thăng, không cách nào câm thấy vui sướng, ngược lại tất cả đều im lặng không nói.
Vương Hiền cùng Linh Tiêu đà sớm không đành lòng nhìn, nghe được tiếng ca bi tráng kia, lại không nhỊn được mà nước mắt chảy ròng.
Thật lâu, thú lĩnh bộ khoái mới đi len triền núi, nhó giọng bẩm báo nói:
"Tống cộng tám người, sáu người bị giết chết tại chỗ, hai người khác... Cũng cắn lười tự vận."
vương Hiền đâ đoán được sê là kết quả này, hán căn bàn không trông cậy, hói ra được cái gi từ trong miệng những người này.
"Thi thê xử lý như thể nào?"
Trong lòng vương Hiền bắn ra chữ "Sỉ”, hắn có ý nguyện hết sức mãnh liệt, muốn 'Núi xanh chôn trung cốt, gửi người vào lòng núi', an táng tám vị nghĩa sĩ này. Bản thân hán cũng kỳ quái, tại sao lại có loại suy nghĩ này.
"Nghiệt đài có lệnh, bắt luận chết sống, đều phái mang về.” Bộ đầu nhó giọng đáp.
"Haizz"
vương Hiền biết mình là hy vọng xa vời, thờ dài, tháp giọng nói:
ĐẠI QUAN NHẰN
"Đổi xử tử tề với di
Tác giả: Tam giới đợi sư
"Đương nhiên."
Bộ đầu gật đầu
"Đây đều là mấy chân hán tử."
vương Hiền nghe xong, lần đầu tiên nhin kỹ bộ đầu kia, tháp giọng hỏi:
"Huynh đệ họ gì?"
"Tiểu nhàn chu Dũng."
Bộ đầu vội đáp.
"Chu huynh đệ, ngươi nói không sai." <
vương Hiền khê gật đầu, nói khề /,
"Mọi người đều vì chù minh, sóng chết có số. Nhưng hán tử như vậy, đáng đề chúng ta kinh trọng”. ♦
"Tiểu nhân cũng nghi
Chu Bộ đầu rất cổ cảm giác tri âm, gật mạnh đầu nói.
"Đại nhản, những quan quân này là Đô Tư nha môn, lĩnh đội chính là Bách Hộ, chờ đại nhân xuống dưới nói chuyện với hấn đỏ."
"ừm.’
.....x _
vương Hiền khỉ gật đầu, liền theo hán xuống núi, đi tới trước mặt một tên võ tướng, phẩm cầp người ta cao, hơn nữa địa vị võ tướng cũng cao hơn quan văn, huống chi quan tạp chức như vương Hiền. Cho nên một mực chờ vương Hiền hành lề với hắn, Bách Hộ kia mới thân nhiên nói:
"Miên đi. Thi thê chúng ta phải mang về, đày là quy củ trên chiến trường”.
Vương Hiền liếc Chu Dùng một cái, trong lòng tự nhủ khó trách ngươi báo ta xuông, hóa ra là muon tỏ vẻ bất binh. Chu Dũng áy nảy rụt
"Vị ăạì nhân này xin dời bước nói chuyện.” vương Hiền quay đầu, nói với Bách Hộ kia.
"Dong dài.1'
Bách Hộ lầm bằm một câu, vẫn theo lời mà đi.
Hai người tới chồ ít người nói thầm một hồi, chi chác lát sau Bách Hộ kia đà chắp tay với vương Hiền nói:
"Tạ huynh đệ nhắc nhở, bây giờ ta sê về thinh kỳ, làm phiền đợi ở chỗ này một lát."
Nói xong, Bách Hộ kia căn dặn vài câu, liền mang theo mấy tên thủ hạ vội vâ đĩ mat, nhừiig người còn lại nghỉ ngơi ngay tại chồ.
''Đại nhân xin cứ tự nhiên.'
Vương Hiền mim cười nói, cùng lệnh bọn bộ khoái nghi ngơi tại chỗ.
"Xin lỗi đại nhãn."
Chu Dũng đi lèn, nhỏ giọng nói xin lồi:
"Là Nghiệt đài nói, có khó khăn gi thỉ tim đại nhân.'
“Ha ha, không sao."
vương Hiền lắc đầu cười cười.
"Đại nhân, ngươi cùng hắn nói cái gi vậy?"
Chu Dũng muốn kết giao với hán, lại hói:
"Sao chi mấy câu đà
vương Hiền
lại quyêt định mới tối
11 hãn đi mãt ròi.
thi thể này là hơi đại
"Không có gì, chi /à nói cho hắn tiết, phiền toái, nên hòi kỳ ~ -
, tuyệt sè không muốn
"Đường Bá gia nhừng phiền toái này."