Đại Quan Nhân

Chương 174; Đình trệ (1)

Chương 174; Đình trệ (1)
Trời dần dần sáng, bọn bộ khoái đà cỏ thể thấy rõ thân ânh của đối phương, không khôi tinh thằn đại chấn, xuyên núi qua rừng, theo sát không nghi.
Trong hai mươi mấy người của đối phương, không phải là cao thủ thuần một sắc, trong đó xen lan nhiều thử rườm rà, cần người vừa kéo vừa túm, thậm chí vác chạy trối chết, như vậy ảnh hường với tốc độ của bọn họ rất lớn.
Mắt thấy hai bên càng ngày càng gần, một màn khiến người ta vô cùng khiếp sợ đã xảy ra, mấy 'Trói buộc' Thất tha thắt thểu kia, lại thoát khôi tay đồng bạn, quơ phiến đao vọt tới bọn bộ khoái, trong miệng cao giọng nói: “Chủ nhân, thần kiếp sau sè tận trung".
Mấy người này không có ai có võ công, cầm trong tay lười dao sắc bén, che ở trước mặt bộ khoái như lang như hổ, nhưng tuyệt không sợ hãi, mặt đầy khẳng khái.
Đây nhất định là châu chấu đá xe, chi chớp mắt, mấy người đà bị bọn bộ khoái đánh ngà xuống đất, nhưng vẫn giống như hổ điên, hoàn toàn không để ý đến sống chet của mình. Bọn họ ôm chân của bộ khoái, vừa kéo vừa cán, cũng muốn ngăn cản đối phương cho dù chi một giây, giành chút thời gian cho chủ nhân.
Bắp chân bọn bộ khoái bị cán mạnh, đau đến độ kêu oa oa. Bất đắc dĩ, đành phải thay đổi suy nghĩ bát sống, giết sạch những kẻ điên này... nhưng mấy tên không có võ công này, lại không biết lực lượng từ đâu tới, hai tay ôm chặt chân bọn bộ khoái, hất cùng không được, cuối cùng chi có thể chặt đứt cánh tay kia...
Linh Tiêu đà không thể nhìn màn này nữa, nàng cuộn chặt ở trong ngực vương Hiền, chi cần liếc mất nhìn thêm, tất tâm thần hông mất...
vương Hiền cũng nhám mắt lại, những người này, chấn động mang đến cho hán, so với tám vị tráng sì hôm qua còn mành liệt hơn, nội tâm của hắn đà dao động mãnh liệt...
Mặt Chu Tân nhìn màn này giống như hàn băng, tựa hồ tâm như mặt nước, nhưng hai tay giấu trong tay áo lại sắp siết thành quyền, mỏng tay khảm vào trong thịt, máu thấm vào trong móng...
.. . 1, ...
Trong phòng kia, đuôi giêt vân đang tiêp tục.
Bọn bộ khoái sau khi giải quyết mấy cánh tay ngăn cản, lại đuổi theo, nhưng lằn này đối phương chi cõng một người, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, thế cho nên hai bên chậm chạp không thê rút lại khoảng cách, ngươi truy ta đuổi càng đi càng xa, vượt qua một triền núi, một con sông lớn cuồn cuộn đã ở trước mặt bọn họ.
Chu Tân mang theo vương Hiền đi lên đinh núi, ngắm nhìn mặt sông, thấy có mấy khoái thuyền chạy tới gần, mặt hiện vẻ phức tạp nói: “Xem ra, bọn họ không thoát khôi sông nối".
Hóa ra hắn đà sớm an bài phục binh, từ đường thủy bọc đánh đối phương.
Lời còn chưa dứt, ánh mắt hắn đột nhiên ngưng tụ, chi thấy trong ao có lau của bờ sông, lại chèo ra mấy khoái thuyền, lại giành trước lái tới bờ sông.
Thấy đội thuyền thứ hai mừng rờ, tám gã hán từ

ĐẠI QUAN NHẤN

còng kia, dõng dạc nói:


đào vong vổn đà tuyệt vọng dập đầu với người được

]ĩác giá: Tam giới đại sư

"Cũng là lúc thần hiệu tử rồi".
Rồi hướng hán tử mặt tím cõng người kia, ôm quyền nói:
“Các ngươi bảo vệ chủ nhân đi mau, chúng ta sè yểm hộ".
Chủ nhân kia tóc dài tán loạn, không nhìn rõ mặt mũi, nhưng nước mắt đã sớm ướt đâm phía sau lung đại hán mặt tím.
Những đại hán mặt tím này lại cười nói với tám người:
"sinh nên tận trung, không chết há có ích? Huynh đệ yên tâm, chủ nhân còn có chúng ta mà".
Tám người cũng cười ha hả.
"vân là đại ca hiểu tâm ý của bọn ta nhất".
"vậy các huynh đệ, vĩnh biệt hoặc là gặp sau đó".
Đại hán mật tím khẽ gật đầu, vội cõng chủ nhân, sải bước chạy tới ao cò lau ờ bờ sông. Mấy người còn lại khè gật đầu với tám người, trầm giọng nói:
“Gặp lại dưới suối vàng".
vội chạy theo đại hán mặt tím, che chờ chủ nhân mà đi.
Tám người đứng dậy, triển khai trận thế ờ trong đồng hoang, chặn đứng bộ khoái truy kích. Bọn họ cũng không phải là mấy người tay trói gà không chặt trước đó, môi người bọn họ đều là đại nội cao thủ mà Thái tổ hoàng đế ngàn chọn vạn tuyển, võ công tuyệt đinh, kết trận phối hợp ba mươi năm.
Hôm qua tám người kia giống bọn họ, nhưng tinh hình hôm qua lại khác hôm nay. Hôm qua tám vị nghĩa sĩ thâm bị bao vây, lo không thoát được, mặc dù không chịu hói, nhưng không có dục vọng giết người... Bời vi bọn họ ẩn cư ở thâm sơn, nghe chính là tiếng chuông buôi sáng của sơn tự, xem chính là cao sơn lưu thủy, mưa dầm thấm đất, tu thân dường đạo, vô tình đà sớm không còn oán hận cùng giết chóc mười năm trước. Nếu không oán không cừu với những binh sì Đại Minh kia, giết cũng vô ích, cần gì phải tạo nghiệp chướng chứ? Trên chiến trường không có sát ý, võ công cao tới đâu cùng sẽ suy giảm.
Nhưng lần này lại khác, bọn họ vi để chủ nhân thoát hiểm, nhất định phải giết người, bời vậy trận thế nhìn như giống nhau, lại phát huy ra uy lực gấp mười lằn, bọn họ dùng ít địch nhiều nhưng như hổ vào bầy sói, giết đến độ bọn bộ khoái bại lui liên tục, tôn thất thảm trọng. Nhưng mà bọn bộ khoái vẫn ỷ vào ưu thế nhàn số, chia ra cánh hông tiếp tục đuổi theo.
Một chiêu này trúng nhược điểm của tám vị cao thủ, bọn họ đành phải bô kết trận, chia nhau chặn giết quan binh, lúc này toàn bộ làm vào tinh cảnh nguy hiểm lấy một địch đông, nhưng vẫn ngăn chặt bọn bộ khoái ở bờ sông. Kinh sợ thân uy của bọn họ. quan quân cho dù có đi vòng qua, cũng không dám tiếp tục đuối nữa. bọn họ đều có thể nhìn thấy, đối phương còn có mấy hộ vệ đỏ, nào dám qua tim chết...
Trên mặt sông, khoái thuyên bai phe lại xay ra triền đấu kịch liệt, thủy thủ võ sĩ trên thuyên băn tên, phóng trường mâu vào nhau, nhưng người này cũng không thể làm gì được người kia, thinh thoảng có người tử thương rơi xuống nước, trên mặt sóng liền ồ ồ xuất hiện một vùng máu đỏ...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất