Chương 176. Vô năng (1)
Bầu trời huyện thành Phj/Giang phấtbhơ cờ lớn lửa đỏ của Minh giáo, trên đầu thành đúng đay giáo đồ Minh giáo đầu buộc khăn đỏ, tay cầm đao thương, trên mật môi người đêu tràn ngập phấn khởi và dục vọng chưa thôa mãn... ị A
Trên đầu thành, đúng vài tên đầu mục Minh giáo khoác áo choàng đô thạm, người dẫn đầu vóc dáng cường tráng khác thường, hơn năm mươi tuổi, mắt như chuông đồng, râu tóc xoắn xuýt, tựa như một con mãnh hổ hung ác. Hắn chính là Hổ vương Tần Trung Nguyên một trong tứ đại hộ pháp Minh giáo, giờ phút này ngạo nghễ đứng trên đầu tường, chỉ điêm giang sơn, quả nhiên vênh mặt đắc ý.
Đứng ờ bèn cạnh hắn, dì nhiên là Mễ tri huyện, lão Mễ vẫn mặc quan phục thất phẩm của triều đình, nhưng cũng được người trùm lên một tấm áo choàng đỏ, có vẻ chẳng ra cái gì cả. Giờ phút này hấn đang tức giận, cái mũi bà rượu trướng đên đó bừng, một gương mặt già mua nhăn nheo đầy nếp nhăn cũng nhanh chóng biến mẩt.
"Còn tức giận gi chứ lẵo Mỗ."
Thấy hắn như vậy, Tẩn Trung Nguyên âm thanh như chuông lớn cười nói: “Lão phu không phải là đã ràng buộc đảm hài tử rồi sao?"
"Muộn rồi."
Mê tri huyện dậm chân nói:
"Trước khi vào thành chúng ta đã đật ra ba điều quy ước, các ngươi một điêu cũng không làm được."
"Mề đại nhân, ngươi qua đây.'
Tần Trung Nguyên còn chưa nói lời nào, thuộc hạ của hắn đã không vui trước tiên:
"Các huynh đệ nhịn lâu như vậy, nhất thời quản không được làm bị thương mây người, chơi vài ả đàn bà, cướp đoạt chút gì đó, có tính là cái gì đâu nào?"
Dừng một lát lại nói:
"Bấy giờ không phải đều đã không cướp đoạt nữa đó sao, hà cớ gì cứ cố ẽhấp không chịu buông..."
"Nói nghe dễ dàng ghê, một mồi lửa đem thị trấn đốt hết một nửa ngươi bảo dân chúng nhìncảc ngươi thế nào đây."
Mê tri huyện tức giận nói:
"Hổ vương từng làm hồng cân quân, ắt hẳn phải biết bọn chủng phấn khởi thế nào, rồi xong đời thế nào."
"Họ Me kia, hộ pháp chúng ta nể mặt ngươi chút đỉnh, đùng có mà không biết xấu hổ."
Có người cả giận nói:
"Có giỏi thì đừng hông cậy vào hồng cân quân chúng ta đi, làm gì có đạo lý bưng chén lên ăn cơm, lại bô đũa xuống con mẹ nó." "Câm miệng.'
Hổ vương đột nhiên quát lên một tiếng lớn: "sao dám nói chuyện như vậy với Mê tiên sinh hả."
Nói xong hừ một tiếng nói:
“Mê tiên sinh đây mớỉ Ịà dáng vẻ làm đại sự, chúng ta là hồng cân quân, không phải là thổ phí."
Nghe Hổ vương nói như vậy, Mễ tri huyện sắc mặt dần dịu lại nói: "Mất bò mới lo làm chuồng, xem như cũng không muộn...' "Làm như thế nào?”
Hổ vương hỏi.
"Cưỡng gian, giết người đều phải chết, đả thương ưộm cắp thì phải đền tội."
Mễ tri huyện trầm giọng nói
ĐẠI QUAN NHÂN 1
: giả: Tam Giởi Đại Sư
"Quá đáng rồi đó nha."
Thủ hạ của Hô vương phân nộ ồn ào huyên náo.
sắc mặt của Hộ vương cũng âm trầm xuống, đạo lý lớn hắn cũng hiểu, nhưng hắn nổi danh bao che thuộc hạ. Hơn nữa mới hạ một thành, tất cả mọi người đang trên đà vui mừng, nếu như chảng nhùng không có được gì ngon lành, còn phải rơi đầu, bảo lão đại như hẳn đây phải làm thể nào chứ?
Nhưng hắn muốn giữ vừng thành Phổ Giang, không thể tách khỏi sự trợ giúp của Mê tri huyện cùng nhà họTrịnh được, cái này khiến cho hắn cực kỳ khó xử.
"Không phải là ta làm khó dễ cho các ngươi."
Mỗ tri huyện thở dài nói:
"Dân vọng Phô Giang chính là nhá hp Trịnh, nhà họ Trịnh chính là Phổ Giang, nếu như không nghiêm trị hung đồ, làm sao khiến nhà họ Trịnh gia nhập vào trong được?" “Trịnh lào đầu có đáp ứng hay không còn phải thuyết phục nữa mà."
Thủ hạ của Hổ vương âm thanh lạnh lùng nói: “Thanh Hổ nhà chúng ta tám phần chỉnh là do nhà họ Trịnh giết..."
Nhăc tới đô đệ uông mạng, Hổ vương càng kiên định ý nghĩ của
“Có câu một bàn tay vỗ không lên tiếng. Trước khi quân kỷ nghiêm túc, phải để ta nhìn thấy Kiến văn Đế trước đẵ."
Dừng lại chốc lát rồi nói;
"Nếu như hắn không đến, các huynh đệ há không phải bị chết tức tưởi sao?"
"Bệ hạ đã đi trấn Trịnh Trạch, tự mình thuyết phục Trịnh lão gia tử rồi."
Mễ tri huyện binh thản nói:
"Không lâu sẽ có tin tức tốt."
"Thật không?"
Hổ vương không khỏi vui mừng, nhưng chợt lại không vui nói:
"Lão Mễ nhà ngươi, không thành thật chút nào, để binh sĩ của ta đi chịu chết, bản thân lại phái người vụng trộm hái đào."
Hóa ra nhánh đội tàu đột nhiên xông ra chém giết, cùng quan quân triền đấu với nhau, là Minh giáo đồng ý lời mời của Me tri huyện mà phái ra, đám người kia vừa roi gỡ cánh mà về . . . Khổ đấu một phen, chết hơn phân nửa, lại bị người đoạt Kiến văn đi. Hổ vương còn đang đoán mò, lộ thần tiên nào có thể khéo léo tính toán đến vậy, hóa ra là Mễ tri huyện lại phái người của mình ờ phía sau ...
“Hổ vương sao lại nói những lời này?"
Mễ tri huyện lại nhàn nhạt nói:
“Ta và ngươi bây giờ làm thân cùng điện, hiển nhiên phải chung sức hợp tác. Người của ta cứu bệ hạ đi, luôn tốt hơn là rơi vào trong tay quan quân phải không nào?"
... ....... .
"Đừng đánh trống lảng, ý của ta là, ngươi vì sao không sớm nói ra hả?"
Hổ vương tức giận nói.
"Trên chiến trường thay đồi trong nháy mắt, ai có thể lường trước được cục diện như thế hày?"
Mễ tri huyện nói: ỵ /
“Ta chi là phái người đi theo*em thứ mà thôi..."
"Hừ!"
Hổ vương hừ một tiểùg, hắn không thèm đấu võ mồm cùng với thư sinh, bởi vì hắn căn bản đấu không lại...