Đại Quan Nhân

Chương 177. Nho sinh hại nước (2)

Chương 177. Nho sinh hại nước (2)
Ý kiến của hai người tranh cài lẫn nhau, có thể thấy được Tề Thái vân nhìn xa trỏng rộng hơn Hoàng Tử Trừng, ít nhất còn biết "bắn người phải bấn ngựa trước, bắt giặc phai bãt vua trước". Lúc đó Kiến văn Đế là người kế thừa ngôi vị của Thái tổ hoàng đế, thân ờ ngôi vị hoàng đế, chính thống của đất nước,.^juân dân bách tính đều lấy hắn làm chủ, văn thằn võ tướng không ai khôngnghe theo. Nếu như vừa lên liền dùng thủ đoạn như sâm sét tiêu diệt Ýẻn vương, Chu Lệ căn bản không hê có lực đánh trả, ngược lại còn là cơ hội tốt tân quân lập uy.
Mà Hoàng Tử Trùng nói dê nghe đến vậy, thật ra chính là nhặt quả hồng mềm trước, đẻ thăm dò phản úng Yến vương một chút. Nếu như Yến vương là kẻ yếu, tất nhiên sè sợ tới mức ngoan ngoãn đi vào khuôn khô, nhưng ai nào hay biết Chu Lệ là từ trong đại mạc mênh mông, núi thây biển máu trở thành cường già tuyệt thế, loại người này sè bị dọa được sao? Chi có đồ ngốc như Hoàng Tử Trùng này mới tin tường mà thôi...
Đáng tiếc khi gặp phải ý kiến Tề Thái và Hoàng Tử Trùng không nhất trí với nhau, Kiến văn Đế đều sề nghe theo người đằng sau, đoán chừng là chi số thông minh gần kề cộng hưởng lẫn nhau càng mạnh.
VÌ vậy Kiến văn Đế kế vị còn chưa đầy tháng, liền phái người đem năm vị hoàng vương bắt về kinh thành, hoàn toàn không thấy nhân từ khi đối đãi với thần dân. Nhưng những tội danh có lẽ có kia (thời Tổng, Trung Quốc, gian thần Tằn Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phàn, Hàn Thế Trung bất binh, bèn hòi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lè có", về sau từ này dùng theo ý nghía bịa đặt không có căn cử) không đủ đê định tội phiên vương, Kiến văn Đế muốn bó qua cho năm vị thúc thúc này của hắn, nhung dưới sự cố gắng của Tề, Hoàng hai người, cuối cùng vẫn có thể trị tội năm phiên vương này.
Bấy giờ bi kịch đà xảy ra, Tương vương Chu Bách trong lúc thấm vấn không tự biện hộ, lại u uất buôn giận đỏng cung tự thiêu, thiên hạ chấn động cùng làm cho Chu Lệ hoàn toàn quyết định, mưu phản trước thời hạn.
SỜ dĩ nói là trước thời hạn, bởi vì Chu Lệ dưới sự giật dây của quân sư hòa thượng Đạo Diên, sớm có lòng mưu phản. Thu nhận kỳ tài dị sĩ, âm thầm chế tạo binh khí, bí mật thao luyện binh sì, nhưng mà trước đó Chu Lệ vẫn chưa hạ quyểt tâm. Thứ nhất hán thản là thân vương, đã là dưới một người trên vạn người, nếu mưu phàn thất bại, chi có một con đường chết. Con đường này sau khi mát thấỵ kết cục của các huynh đệ, trở thành không còn là vấn đề nữa, bời vì hắn biết rõ người không may kế tiếp chính là mình.
Băn khoăn khác là ba đứa con trai của hắn vẫn còn bị giam giữ trong kinh, một khi bản thân mưu phản, ba đứa con này rõ ràng sè bị giết chết. VÌ thế hắn dâng sớ cáo bệnh, thinh cầu trả lại ba đứa con. Lúc này ý kiến của hai người Tề, Hoàng lại xung đột, Tề Thái chủ trương giữ ba đứa con này làm con tin, Hoàng Tử Trừng lại cho ràng chi bàng thả về, xua tan nghi kị của Yến vương, đợi triều đình bố trí thòa đáng, lại phái binh đánh úp bất ngờ, một phen tóm gọn.
Đã không còn tìm được từ ngừ nào thích hợp hơn từ "ngu si" này để hình dung Hoàng huynh rồi. vào lúc ấỵ, lão huynh hắn đã đem Bắc Bình Bô Chính sứ, Đô Chi Huy Sứ ờ đât phong của Yên vương tât cả đều thay đổi mấy lần. Lại lấy lý do xuất binh Sơn Hải Quan, điều một nửa tinh binh của Yến vương, biến tướng của hình thức thu hồi binh quyền. Dưới tình cảnh nhìn năm người huynh đệ lần lượt bị làm thịt, những sắp xếp giương cung bạt kiếm này, Yến vương chính là dùng đầu ngón chân, cùng có thể nghi rò dụng ý của triều đinh?
Mà Hoàng Tử Trừng không ngờ cho ràng thả con của Yến vương về, liền có thế giấu điếm Yến vương, quà thực là hit tay trộm chuông, ngu không ai bàng. Ngươi đã đem huynh đệ người ta xử lý hết cả rồi, đà giám thị nơi ờ của người ta cả rồi, còn hi vọng người ta lơ là? Nếu như hán không phải là bị Chu Lệ mua chuộc, đó chính là một kẻ ngu ngốc. Mà lịch sử đà chứng minh, Hoàng Tử Trừng là trung thần, cho nên hắn thuần túy là một kẻ ngu ngốc.
Phần đầu đà từng nói, gặpí>hãi khi ý kiến của Tể, Hoàng hai người
ĐẠI QUAN NHÀN 1 7Ễác giá: Tam Giới Đại Sư
bất đồng, Kiến văn Đế luôn nghe theo người phía sau, vi vậy thả đường huynh của mình. Nhưng loại ý kiến cũng có thể nói gì nghe nấy này, không thẻ không nói một câu, quả nhiên vân là giữa ngu ngốc và ngu ngốc, có cùng tiếng nói chung.
Chờ ba vị vương từ trờ về Bắc Bình, Yến vương mừng rờ, liền hô "Trời cùng giúp ta rồi, từ nay không còn băn khoăn nữa, bắt đầu khua chiêng gõ trống mưu phàn".
Lúc này đối lập thực lực giữa hai bèn đà chênh lệch quá xa, như con kiến dưới chân voi. Bên Kiến văn này là mấy trăm vạn đại quân cùa triều đinh, nhân lực tài lực các tinh cả nước, còn Chu Lệ khởi binh, chi có tám trăm vệ sì chính thống, vẻn vẹn chiếm lĩnh tòa thành trì Bắc Bình, lương thảo, binh khí, tài chính, toàn bộ nhờ tòa cô thành này chèo chống. Dưới tình huống như vậy, Kiến văn đều có thế thua mất giang sơn, thật sự muốn đem Thái tổ hoàng đế tức giận đến mức từ trong Hiếu Lăng bò ra.
Không nói khoa trương chút nào, Chu Lệ có thể dùng một thành đoạt được thiên hạ, sức mạnh của bàn thân hắn cũng không phải là nguyên nhân chinh, còn là nhờ vào đối thủ của hắn thật sự quá ngu xuẩn.
VÍ dụ như trước khi Chu Lệ chuẩn bị tạo phản, liền có đại thần Bắc Bình mật báo với triều đình, vì vậy Kiến văn quyết định động thủ với thúc thúc, lúc ấy Bắc Bình có trọng binh của triều đình, tướng lãnh cũng trung thành và tận tâm, Chu Lệ chi có tám trăm hộ vệ trong vương phủ. Ai ngờ trong vòng một đêm, kết quả Bắc Binh lại bị Chu Lệ chiếm giữ . . . Nguyên nhản dì nhiên là trong mật chi của Kiến vãn, không nhấc đến đuôi bắt Chu Lệ, chi nói đuổi bắt thuộc hạ của hắn, khiến cho tướng lành vây công vương phủ không biết làm sao, hi sinh vô ích, quân đội toàn bộ đầu hàng Chu Lệ . . .
Lại ví dụ như ngay từ đầu để cho Cảnh Bính văn lào luyện thành thục, nhìn thấu nhược điểm của Chu Lệ đi bình định, chuẩn bị tiêu diệt được hắn, kết quả Hoàng Tử Trùng cho là hắn tác chiến bắt lợi, tuổi già sức yếu không còn dùng được, liền bảo Kiến văn thay đổi Lý Cảnh Long tuổi trẻ khí thịnh, nhắc tới binh pháp đều rành mạch rõ ràng . . . Kiến văn Đế học vấn lớn như vậy, chắc chắn biết điển cố lý luận suông, Cảnh Bính văn là Liêm Pha Thái tổ hoàng đế để lại cho hắn giữ giang sơn, còn Lý Cảnh Long chính là nhị thế tổ Triệu Quát, kết quả cũng giống như trận chiến Trường Binh (1), năm mươi vạn quan quân bị ba vạn Yến quân đánh cho tan tác.
(1) Trận Trường Binh là trận đánh lớn giữa nước Tằn và nước Triệu thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc diễn ra từ năm 262 TCN đến năm 260 TCN. Cả hai bên đều thay chủ tướng chi huy quân đội và kết quả quân Tần đánh bại quân Triệu, giết hơn 40 vạn quân Triệu.
Liêm Pha là một tướng lình tùng trải qua nhiều thừ thách, khi nhìn thấy quân Tằn đang khí thế sục sôi, bèn ra lệnh cho quân sì đào hào, đắp lũy, để chuẩn bị phòng thù lâu dài. Triệu Quát con trai của danh tướng Triệu Xa, từ nhò say mê binh pháp, thông thuộc binh thư chiến sách, cử nói đến việc bày binh bố trận là thao thao bất tuyệt, nên vàn tự cho minh là thiên hạ vô địch.
Năm 260 TCN, Triệu Quát dẫn 200 ngàn đại quàn kéo đến Trường Bình, lão tướng Liêm Pha thấy binh phủ liền giao lại binh quyển, Triệu Quát trong chốc lát đà thống lĩnh 400 ngàn đại quân nước Triệu. Triệu Quát vừa nhậm chức bèn thay đổi chiến thuật phòng thủ của Liêm Pha, chủ động xuất kích tấn công quân Tần.
Bên kia, Phạm Tuy được tin Triệu Quát đến thay thế Liêm Pha, biết kế ly gián của mình đà thành công, liến, cư tướng quân Bạch Khởi dẫn quàn ra đón đánh quân Triệu, Bạch Khởi cổ ý đánh thua mấy trận, khiến Triệu Quát càng thêm hí hửng hô quàn đuôi giết, ngờ đâu toàn bộ quân Triệu đều sa vào vòng mai phục, đã mấy lần phậ vày đều không ra được, 400 ngàn quân Triệu bị vã. chặt trong 40 ngày,, đã không được tiếp tế lương thảo, lại chẳng có viện binh đến cửu, quàn sì chẳng còn lòng dạ nào tác chiến. Triệu Quát chi một mục muốn phá vây, nhưng đi đến đàu cùng bị quàn Tân băn tên ra như mưa. ròi bị trúng tên chết trong đám loạn quân, quân Triệu như rắn không đầu, đều tới tấp vứt bỏ vũ khí xin đầu hang.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất