Chương 179: Tâm tư (1)
Trấn Bạch Mã là nơi cửa ngõ của huyện Phổ Giang, cũng là nơi ở của tuần kiêm tư Phổ Giang. Hiệu giờ đã biển thành một tòa binh thành, hai vạn trung quân của Đô Tư Chiết Giang đà nhét tràn đầy cái trấn nhỏ này, ưên đường cái khắp nơi đểu ỉà quan binh vò trang đầy đủ, xe ngựa vận chuyển quân nhu quân dụng (nhu yếu mflun của quân lỉnh), còn có mùi vị phân và nước tiêu của những gia súc kéo xe... Nhưng tông thê mà nói, quân kỷ coi như còn tốt, đù sao quân đội của Chiết Giang hàng năm đều tác chiến với giặc Nhật, quân kỷ chưa bao giờ được lơi lỏng.
Nha môn Tuần kiểm tư đã biến thành hành dinh của Đô Tư, bảo vệ xung quanh Đô Tư là nhũng hàng rào mới xây nên, còn có vệ sĩ mặc áo giáp canh phòng chặt chê,;-oất luận kẻ nào cũng không được phép xông vào hành dinh.
Đi vào bên trong hành dinh, ba bước một tốp canh gác, năm bước một trạm canh gác, suốt một đường đâu đâu cũng đề phòng nghiêm ngặt, mãi đến khi đứng trước chánh đường.
Trên Chánh đường treo bản đồ địa hình huyện Phổ Giang cùng với sông núi xung quanh, vân còn bày sa bàn (sa bàn là một công trình kiến trúc được đắp nhỏ lại để tiện cho việc nghiên cứu). Bàn án trước kia đà bị hủy đi, thay vào đó là soái án bằng gỗ tử đàn vô cùng to lớn của Đường bá gia, trên đó bày văn phòng tứ bảo, giá bút, chặn giấy, hổ sơ công văn, còn có đại ấn bao vây hoàng lăng.
Đô Tư Chiết Giang, Tân Xương Bá Đường vân, mặc một thân mãng bào uy vũ, khoanh tay đúng ở đó, nhìn sa bàn địa hình huyện Phô Giang do một thợ thủ công cao thủ ti mi chế tác ra, con mắt chăm chú nhìn chằm chàm vào khoảng cách một bước ngắn từ trấn Trịnh Trạch đến trấn Bạch Mã, lông mày siết chặt. Cho đẹn khi thị vệ từ bên ngoài vào thông báo một tiếng:
“Đại soái, Chu nghiệt đài tới rồi.
"Mời vào."
“7“.........
Đường vân xoay người sang chô khác, chi chôc lát sau, Chu Tân một thân quan bào Phi Hồng tiến vào, mặt mũi lạnh lùng như hàn thiết mùa đông, hành lễ với Đường vân nói:
"Không có gì là vất vả cả, Chu lão đệ mới là người đã vất vả."
Đường vân duỗi duỗi tay, mời hắn ngồi xuống, lại có thị vệ dâng trà. Đường vân cũng tự ngồi xuống chính vị trên đại đao kim mã nói:
“Mấy ngày nay chạy trốn trong núi, mọi người đều gầy đi một vòng."
Dừng mộí lát, cười ha ha, nói:
“Thu hoạch chắc chắn không nhó đi?"
"Cũng còn được."
Chu Tân có thể nghe ra hắn là đang dò hỏi mình, thản nhiên nói:
“Phản tặc bắt giết hai mươi mốt người, sau khi nghiệm chứng, trong đó có ba gã hoạn quan, cơ bản có thể phán định, bọn họ chính là người chúng ta muốn tìm." "Chính chủ đâu?"
Đường vân vuốt râu quai nón hôi.
“Người nọ cũng đã bị buộc rời núi, trốn vào thị trấn." Chu Tân trầm giọng nói:
“Tin tưởng có tường đồng vách sất của Bá gia, hắn có chạy đằng trời cũng không thoát được."
“Đương nhiên..."
Đường vân ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Quân đội cùa lão ca ta đã an bài xong, chi đợi nghe lào độ điều khiển." “Không dám."
Chu Tân biết rõt đây là bản thân minh truyền lời cho Đường vân, để hán nhanh chóng dân quân tiến vào Phổ Giang, đành phải không thể làm gì khác hơn là giải thích:
“Hạ quan không dám
chẳng qua là chính sự khẩn
giá: Tam giới đại sư
ĐẠI QUAN NHÂN cấp, liên quan đến quốc gia, nếu có chỗ nào phi lễ, kính xin Bá gia bao dung tha thứ cho." “Ngươi nghĩ ta là loại người nào chứ?"
Âm dương quái khỉ trên mặt Đường vân lúc này mới hòa hoãn xuống một chút, cười nói:
“Hơn nữa là Hoàng thượng nói, bảo ta cứ nghe lời ngươi, ngươi chi là làm theo việc được sai phái mà thôi, không cần phải nhạy cảm." “Không dám không dám."
Chu Tân nói: “Lấy ý kiến của Bá gia, trước mắt phải làm như thể nào?"
“Ta nói, nghe lời ngươi."
Đường vân nhìn như hào phóng, nhưng là công thần sau biến Tĩnh Nan, lại chìm đắm trong quyền vị hơn mười năm, đã sớm thành cáo già. Hắn biết rõ chuyện lần này, quả thật là đại sự đệ nhất thiên hạ, chi cằn có một chút sai lầm thì tất phải gặp một trận giận dữ lôi đình của Thánh Thượng. Nghĩ đến ánh mắt âm lành kia của vua vĩnh Lạc, Đường bá gia hào khí ngất ừời liền đà không nhịn được run rẩy, đây là nguyên nhân hắn chi có thê tuân theo ỷ chi, đẻ một quan văn ra lệnh cho mình.
. ..7' 7.. ... ,
"Trước khi việc này phát sính, cũng đã khẩn cấp chạy tám trăm dặm tấu lên triều đình, nhưng dưới trận tuyết này, nhanh nhất cũng phải ba ngày sau mới có ý chi."
Chu Tân chậm rãi nói:
“Kinh thành ợ phía xa ngàn dặm, chúng ta không thể đem trách nhiệm đều giao hết cho bệ hạ, vẫn phải để bản thân quyết định."
ừm."
Đường vân vuôt căm gật đầu nói:
“Hồ Oanh khi nàothì đển?"
“Hắn bây giờ ở Giang Tây, cùng phải ba ngày mới có thể chạy đến đây."
Chu Tân nói.
“Xem ra, chi có lão đệ mới quyết định được."
Đường vân cỏ chút vui sướng khi người gập họa nói.
“vậy hạ quan liền cả gan nói một chút."
Chu Tân trầm giọng nói:
“Tuy rằng Minh giáo đà chiếm huyện thành, tình huống thoạt nhìn rất nguy cấp, nhưng ta và ngươi đều hiểu, so với nhiệm vụ chân chính của chúng ta, việc này cũng không quan trọng gì."
Đường vân khẽ gật đầu, nghe hắn tiếp tục nói: “Cho nên mục tiêu của chúng ta chi có một, chính là tỉm được hắn. Bây giờ có hai khả năng, một là hắn ở trong tay Minh giáo, hai là hắn đang ờ dưới sự bảo vệ của Trịnh gia. Nếu như là khả năng thứ nhất, dưới tinh huông không cách nào chạy trốn, mục đích của hắn tất nhiên là huyện thành. Nếu như là khả năng thứ hai, hắn hẳn là nên núp ở trấn Trịnh Trạch."
“Trịnh gia cùng với Minh giáo có quan hệtnật thiết với nhau sao?"
Đường vân trầm giọng hỏi. .
‘Trước mắt xem thìấy, còn.chưa có dấu hiệu liên hệ."
Chu Tân nói:
‘Bắng không cục diện tuyệt đối không phải như vậy."
Đường vân suy nghĩ: “Không sai."
Trịnh gia cũng tốt, Minh giáo cũng được, muốn một mình đối kháng với triều đình, dù sao cũng là điều không thế. Biện pháp duy nhất của bọn họ chính là hợp tác với nhau, tóm lại thu lấy thành Phổ Giang, mới có thể kiên trì chờ viện binh đến... Tạm thời cho ràng bọn họ có viện binh.