Đại Quan Nhân

Chương 183: Mọi người đều có tội (2)

Chương 183: Mọi người đều có tội (2)


"Nếu ngươi đã không rõ/gn
nước bọt với ngươi". /
Trịnh phiên đài cau mậy nói .
"Dân ta đi gặp phụ thân ngươi'1 "Gia phụ bệnh nặng..."
Trịnh Duyên khó xử nói.
"vẫn có thể nói chuyện chứ?"
Trịnh phiên đài lạnh lùng hỏi.
"Có thể..." "vậy thì được".
Trịnh phiên đài đứng lên: "Dần ta đi vào".
Trịnh Duyên đành phải theo lệnh mà đi, mang theo Trịnh phiên đài ra sau. Hai tùy tùng của Trịnh phiên đài theo sát ờ phía sau. Người ta đi nội thất thăm hỏi người bệnh, bọn Cẩm y vệ tất nhiên không có đạo lý đi theo, bọn họ cùng không có húng thú đi theo, nên ờ bên ngoài viện chờ Trịnh Phương Bá ra ngoài.
Qua hơn nửa canh giờ, Trịnh phiên đài đi ra, sau lưng vẫn có hai gã tùy tùng đi theo hắn. Ngồi vào trong kiệu, hắn nói với Trịnh Duyên đưa "Chi cho bọn ngươi thời gian một ngày, phụ tử các ngươi tự giải quyết cho tốt đi".
Trịnh Duyên sắc mặt ngưng trọng đáp.
"Nâng kiệu".
Người hầu của Trịnh phiên đài hô to một tiếng, Cẩm Y vệ vội nâng kiệu lên, rời khỏi trấn Trịnh Trạch.
Trở lại cạnh hào đầu trấn, thị vệ trưởng của Trịnh phiên đài chào đón, ân cần hôi:
"Đại nhân, không cổ chuyện gì chứ", ‘c.
"Không có chuyện gỉ".
Trịnh phiên đài, nói với Bách Hộ Cẩm Y vệ kia: "Đa tạ vị đại nhân nàybắố hộ^.ó ’
"việc thuộc bổn phận của ty chức thôi".
Bách Hộ kia ngượng ngùng khè cười nói: "Tiểu nhân nên đi phục mệnh rồi, an toàn của đại nhân nên do vệ đội của ngài phụ trách vậy".
"Xin cứ tự nhiên".
Trịnh phiên đài khè gặt đầu, CẩmY vệ đã đi mất, thân vệ của hắn hộ tống hắn về đại doanh.
Trở lại trung quân, Trịnh phiên đài đã tới soái trướng gặp ba vị đại
Trong soái trướng, Hồ Oanh cùng Chu Tân đang đánh cờ, Chu Cửu thì ngồi ngay ngắn một bên, nhắm măt dưỡng thần.
Nghe được động tĩnh, hắn mở mắt ra, nhìn về phía Trịnh phiên đài nói:
Hồ Oanh cùng Chu Tân đều thả con cờ trên tay xuống, đứng dậy đón chào.
Trịnh phiên đài ngồi xuống, chậm rãi nói: "Nhà họ Trịnh nói, bọn họ biết chúng ta hoài nghi cái gì, nhưng người nọ quả thật không ở trong tay bọn họ".
"Còn ngoan cố".
Chu Cửu giọng căm hận nói.
"Nghe Phương Bá nói xong đã".
Hồ Oanh đưa một chén t rà cho Trịnh ]
đài.


ịrác giả: Tam giới đợi

Trịnh phiên đài nhận lấy, đặt trên bàn nói: "Nhà họ Trịnh nói, mặc dù bọn họ là trong sạch, nhưng đã kiến nghi ở quân thượng, cũng chi có thể nghe theo mệnh lệnh của triều đình mà làm việc".
Dừng một lúc nói: "Ta vội nói cho bọn họ, nhà họ Trịnh đã không còn đất cắm dùi ở Đại Minh, nhưng ười có đức hiếu sinh, Hoàng thượng khai ân để các ngươi một con đường sổng... Ngày mai cả tộc nên rời khỏi Đại Minh đi".
"Bọn họ nói như thế nào?" "Bọn họ muốn vào kinh biện bạch, ta nói với bọn họ, Hoàng thượng không thê nào gặp bọn họ, việc này cũng không có phương án giải quỵết thứ hai, trừ phi nhà họ Trịnh muốn bị chôn sống chết cháy ờ ứong trấn, nếu không phải rời khỏi Đại Minh. Trịnh Đường đành phải đổng ý".
Trịnh phiên đài nói:
. . _. .
"Ta đã ước định với Trịnh Đường, sang sơm ngày mai, người nhà họ Trịnh im lặng ra khỏi trấn, sau khi tiếp nhận kiểm tra, tới Bạch Mã Độ để lên thuyền*'.
Ba người nhìn nhau, đều gật đầu nổi:
"Cũng chi có thê như vậy:.." là, nhà họ Trịnh tuyệt đối không thể tha thứ, nhưng không thể gánh bất kỳ tội danh nào. Ỷ hoàng đế Đại Minh tự mâu thuẫn, thật khiến các thần tử khó có thể thi hành, khiến người(nhà họ Trịnh vô thanh vô tức biến mất, sè dùng một mồi lửa đốt trấn Trịnh Trạch thành đắt trống, đã là chiếu cổ nhất rồi.
Bọn họ đà nhận được mật chi của Hoàng đế trước đỏ, ý của Chu Lệ

Giờ mẹo ngày hôm sau, Trịnh lào gia tử tự minh gõ chuông ở Từ Đường.
Tiếng chuông khoan thai, liên miên không dứt, cũng không khác ngày xưa. Nhưng người nhà họ Trịnh đều biết, đây có thể là lần cuối cùng bọn họ nghe tiếng chuông này.
Củng với tiếng chuông, nam nữ bộ tộc Trịnh thị thần thái túc mục tiến vào Từ Đường, đứng nghiêm, trong viện ngoài viện, mấy ngàn
người đông nghịt một mảnh, ngay cà tiêng ho khan cũng không có.

Trịnh lão gia tử đứng ở trên bậc thang, ánh mắt chậm rãi đảo qua tùng khuôn mặt đôn hậu thuần lương, hắn lòng như đao cắt, thân thể khẽ run lẻn. Hít sâu một cái, mới ôn định lại cảm xúc, chậm rãi nói với con cháu mình: "Môi nhà thịnh suy, đều do tích thiện và tích ác mà thôi... Nhà tích thiện tất có hậu phúc, nhà không tích thiện tất có hậu quả, lẽ trời rất rõ ràng..."
Nói đến đây, lão gia tử nghẹn ngào, run giọng nói: "Có người chắc chắn sè nói, cũng không hăn vậy..."
"Các ngươi chăc chắn sẽ hôi, nếu là tự nhiên? VÌ ‘sao con cháu nhà họ Trịnh ta phải xa xứ, lưu lạc hải ngoại?"
Trịnh lão gia tử cũng nhịn không được nữa mà rơi lệ đẩy mặt nói: "Nhung lời nói phân hai đầu. Trên đời nàỵ ngoại trừ lẽ trời, còn có cường quyền. Chúng ta nghịch cường quyền, nhưng không bị họa, không phải là vi tổ tông tích đức, ngày thường tích thiện, lẽ trời rất rõ ràng, lệnh cường quyền cũng không dám tùy tiện giạ hại sao?"
Đám con cháu yên lặng gật đầu, nhưng đáp án này hiến nhiên không thể khiến bọn họ thoả mãn, có người nhỏ giọng hỏi: "Lão tộc trưởng, chúng ta rốt cuộc phạm tội gì, mà bị trục xuất?"
"Chúng ta không có phạm tội".
Râu tóc Trịnh lão gia tử đều dụng, quả quyết nói: "Phạm tội chính là thế đạo này, hiện giờ thiên hạ y quan này, người người có tội, chính đạo mà chúng ta kiên trì, sè thành tội trong mất bọn họ’*.
Nói xong chi bức hoành sạtílímg, câu đối hai bên, trầm giọng nói:
"Nhà họ Trịnh chúng/ta không bôi nhọ đề từ của Thái tổ hoàng đế, không làm mất mặt Chính Học tien sinh, các ngươi nhớ chứ?"

Bọn tộc nhân đáp ầm ầm, điều này cùng đủ đê bọn họ xông pha khói lửa rồi...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất