Chương 184: Không cố gắng (1)
Kết thúc bài học cuối cùng ở Từ Đường, con cháu nhà họ Trịnh lại cùng ăn bừa cuối tại gia, sau đó mang theo đáp án như đúng mà sai, vác bao quần áo, mang theo gia ợuyến. chuần bị rời khỏi cố hương bọn họ sinh trưởng nhiều đời... - />
Trong trấn đầy nỗi buon%^ctnong đậm, bên ngoài trấn thi lại cả vùng xơ xác tiêu điều, hơn vạn quan quân bày trận đón địch, Chu Cửu gia tự mình dân Câm Y vệ gác ờ mép cầu gỗ trên câu hào, đây cũng là lối đi duy nhất ra trấn.
Trong chiến hào dưới cầu gỗ nước sâu một trượng. Khi bọn quan binh đào được sâu hai trượng, giống như đào trúng mạch nước, nước ngầm phun lên ào ào, nên thành bộ dạng bây giờ...
Lúc này, nhà họ Trịnh đúng đầu trong một trăm mười hộ, đà đi tới đâu trân. Dưới sự chi huy của Cẩm Y vệ, từng nhà đi qua cầu gỗ. Trong cẩm y vệ, có người tùng gặp vua Kiến văn ở toong cung trước kia, bọn họ là chủ lực kiểm tra, nhiệm vụ chỉ có một, tìm ra người kia. Nếu như có thể tìm ra hắn, bọn họ sẽ nhận được vạn lượng hoàng kim, thăng thẳng lên Thiên hộ.
Dưới sự trọng thưởng, mỗi đỏi mắt đều trợn đến tròn xoe, bọn họ dò xét cẩn thận từng người, ngoại trừ con nít, người già cùng phụ nữ thì đều không ngoại lệ. Hê là tướng mạo dáng người hơi giống giống, đều bị gọi đúng sang một bên, tiếp nhận thẩm tra từ trong ra ngoài của Cẩm
Cứ như thế, bầu không khí hai đầu đại kiều khẩn trương cực kỳ...
Trên lầu canh gác của quân doanh cách đó không xa, ánh mắt Nghiệt đài Chiêt Giang Chu Tân, lại có vẻ hợi lơ đênh. Hắn nhìn người nhà họ Trịnh xếp thành hàng dài, ở dưới sự đe dọa của quan quân run rẩy bước đi, đột nhiên nói với Chu Thái bên cạnh không đầu không đuôi:
“Tháng chạp rồi".
"ừm".
Chu Thái nói khẽ:
“Hôm nay đã là mồng 2 tháng chạp rồi". . /
“vào tháng chạp chính là tết".
Chu Tân nhìn trên cầu, chậm rãi nói:
“Những người kia sợ là không được ăn tết rồi".
Chu Thái vừa định nói "Ỏ đâu cũng được", nhưng nhưng trong lòng lộp bộp một tiếng, trùng mắt nói:
.......XVri?
“Đại nhân là nói, bọn họ chi còn đường chết*?"
“Hôm qua thủy sư Chiêt Giang đã bí mật nhô neo, bọn họ phụng mật lệnh của Đường vân, sẽ bố trí mai phục ở cửa Tiền Đường".
Thanh âm của Chu Tân ép tớrcực thấp:
"Chi chờ thuyền nhà họ Trịnh tới..."
Chu Thái sợ ngây người, mặơđù đứằg ở phía đối lập, nhưng hắn lại khó có thể không sinh ra đồng tình với nhà họ Trịnh. Nhẹ giọng hỏi:
“Đây là ý chi của bệ hạ sao?"
“Không phải".
Chu Tân lắc đầu nói:
“Đây là ý tự Đường vân tính toán, cũng là vì trận chiến Phổ Giang đánh quá dọa người, lại chưa bắt được chính chủ, hắn mới quyết định lấy nhà họ Trịnh để hằo oáơkết quả với Hoàng thượng..."
“Thật là độc ác..."
Chu Thái nhỏ giọng hỏi:
“Ý của đại nhân là?"
“Nhà họ Trịnh chứa chấp người nọ, cũng chi là chuyện của mấy nhân vật trọng yếu như Trịnh Đường, Trịnh Duyên. Tuyệt đại đa số mọi người đều không biết rồ tình hình".
Chu Tân trầm giọng nói:
“Cho dù định tội, đáng chết cũng là mấy người Trịnh Đường, mấy ngàn người kia là vô tội".
iJẠL yuALV NrlAiy Lac gia: Lơm giơi đạt sư
"Ta và Hồ đại nhân bảo nhà họ Trịnh trục xuất ra hải ngoại, là vì bảo vệ tánh mạng của bọn họ, hiện giờ ỉạĩthành thủ phạm hại bọn họ".
“Đại nhân không thể nói vậy, thủ phạm là Đường vân, Chu Cửu”.
Chu Thái giọng căm hận nói.
"Không nó^âý được".
Chu Tân lấc đầu nói:
“Dù sao bảo bọn họ ra biển là chúng ta".
Chu Thái lo lắng nói:
“Đại nhân, có biện pháp cứu bọn họ không?"
Chu Tân môi mỉm thật chặc, nhắm mắt trầm tư một lát. Sự trung thành của hấn với hoàng đế vĩnh Lạc có ộng trời chứng giám, cũng không đồng tình với vua Kiến văn vô năng. Nhưng trong khoảng thời gian này, những người vì bảo vệ Kiến văn mà cam nguyện chết đi kia, trùng kích tạo thành với hắn quá lớn.Loại kiên quyết 'Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục' của nhà họ Trịnh, càng chấn động hắn sâu sắc. Còn cà bạn tốt cùng trường ngày xưa bảo vệ hắn... Khiển hắn thật sự không cách nào nhìn mấy ngàn miệng ăn nhà họ Trịnh, bị táng thận trong bụng cả hồ đồ như vậy... Thật lâu sau, Chu Tân mở mắt ra, thấp giọng nói:
“Chi có thể dùng kế điệu hổ ly sơn".
Nói xong lại hạ giọng nói:
"Còn nhớ Quỷ Thủ Trương trong đại lao nghiệt tư kia không?'
“Đương nhiên nhớ"v\.3
Chu Thái nói:
“Tên kia ngụy tạo khám hợp của quan phủ, thậm chí ngay cả lão lại của nha môn cũng không phân biệt được thật giả. Nếu không phải đại nhân hoả nhàn kim tinh, tên kia còn không biet đi lừa gạt đên khi nào ấy".
"Lúc thẩm vấn, ta nhớ hắn có nói, không có hắn không ngụy tạo được con dấu, không có hắn không bắt chước được bút tích".
Chu Tân nói khẽ.
"ừm".
Chu Thái trừng lớn mắt nói:
“Ý của đại nhân là?"
"Bây giờ ngươi về Hàng Châu, lấy con dấu của ta đưa cho Quỷ Thủ Trương, bảo hắn giả tạo một điều binh lệnh".
Chu Tân mặt không biểu tình mà căn dặn:
“sau đó tìm người cải trang thành người đưa tin phủ Ninh Ba, đưa thư tới thủy sư cửa Tiền Đường".
Chu Thái không khỏi hít một hơi lạnh nói:
“Đại nhân, đây là hoang báo quân tinh đó".
"ừm".
Chu Tân thở dài nói:
“Nhưng nếu không làm thế, sao điều được thủy sư Chiết Giang, để thuyền nhà họ Trịnh thuận lợi ra biển?"
Đây chính là chỗ lợi hại của Chu Nguyên Chương, hắn khiến ở địa phương phân ra ba quyền, Bố Chính Sứ cùng Án sát sử căn bản không chi huy được quân đội.
“sau này truy xét thì làm sao?"
“Hỏi gì cũng không biếtvây". \
Trên đời không ai sọ với Chu Tân. biết rô hơn đạo lý 'Nếu muốn người không biết, trừ dll minh đừng làm', nhưng cỏ đôi khi, ngươi phâi 'Biết rõ nhưng không thể không làm*, nèu kliòng lương tâm sao an ôn? Thiên lương ở đâu? Hắn thờ dài thật sâu nói:
"Chuyện sau này thì đế sau này tính, giúp bọn họ đi qua cửa ải này trước đã".