Chương 185. Hô hấp nhân tạo (1)
Dự cảm của Hồ Oanh rất chính xác, vái ngày tiếp theo đó, mặc dù quan quân cùng tròng mát Cấm Y vệ đều sắp lòi ra cả rồi, vẫn chưa có tim được người kia. Trên trấn Trịnh Trạch đà không còn một bóng người, hơn vạn quan quân đào sau bã thước, đà tim được mật đạo. nhưng vẫn là không tìm tháy bóng dáng cuạ người kia, đành phải thà người nhà họ Trịnh rời đi.
Mấy chiếc thuyền lớn chở đẩy người nhà họ Trịnh chậm rãi rời khôi bến tàu, người nhà họ Trịnh bổng nhiên nhìn thấy phía trấn Trịnh Trạch, bùng lẻn lừa lớn hừng hực. ánh lửa ngất trời, chiêu rọi đèm đen tôi mịt sáng rực như ban ngày.
Hóa ra dưới tinh cảnh giận dừ khó nén, quan quản phóng hỏa đôt cháy trấn Trịnh Trạch...
Mặc dù nhùng ngày này, bọn họ đà tiếp nhận vận mệnh từ nay về sau lưu vong hải ngoại rồi. nhưng khi ánh lửa kia vọt lẻn, vân có người không nhịn được bật khóc thành tiếng, sau đó liên nhanh chóng lan tràn ra, khiến cho người trên thuyền cùng nhau thất thanh khóc lớn, tiêng khóc đè ép cà con sòng ...
Giang Nam đệ nhất gia, vì lo liệu hai chừ trụng nghĩa, cái giá to lớn phải trà thật sự quá thẻ thảm. Bọn họ không biết là, so với tai hoạ ngập đầu sắp phải chịu, thì nhà cù bị hủy có là gi đâu nào?
Đêm hôm đó, vương Hiền đứng ở bờ sóng, gió đèm rét lạnh, khiến cả thể xác và tinh thằn hắn đểu lạnh giá. Bởi vì hắn ý thức được, cảnh ngộ của nhà họ Trịnh tuyệt đối không phải bi kịch của một nhà bọn họ, cang là bi kịch của cả triều Đại Minh, bi kịch của cả dân tộc Trung Hoa .
Một đèm này, chính nghĩa nắm trong bụi bặm máu tươi đầm đia, cường quyển giữa không trung nhe răng mim cười, lộng người quý giá nhắt của đế quốc, cùng đang dần chết đi trong thịnh thê phôn hoa . ..
Trường ca ai oán, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. làm người tuôi trẻ. hắn còn sánh vác trách nhiệm làm cho người nhà hạnh phúc, không the nghĩ quá nhiều, không thể nghĩ quá kỹ, ánh mắt thiển cận một chút theo đuổi tầm thường một chút, mới có thế trải qua cuộc sống thoải mái một chút...
May mán chinh là bằng hữu cùa hắn đều vẫn bình ỵên. Vương Hiền chuanbi quay lại quân doanh, cùng máy người Ngô Vi tim được đường song trông chỗ chết say sưa không ngừng một phen, ngày mai mặt trờ. cứ theo lẽ thường mọc lên, lại lả một ngày tươi đẹp...
Khi sắp sửa xoay ngttờí, hán đột nhiên dùng chán Ịạĩ chi Uiẵy mọt nữ tứ áo trăng Vày tráng, chăng biét từ lúc náo đứng ỷ “”8“ diện? cô đơn đứng lặng, bóng dáng đơn độc, ựọng ánh trạng lạ. . tiếng khi thê lương, bóng dáng gầy yếu kia khiển nguời tẽ tái côi lòng đến mức nào ...
Nhìn kỹ thèm chút nừạ, Vương Hiền phát hiện có ựi có chút quen quen, đợi đến 1^ 5 Wi dò, đã thây nàng tung người nhay len, rơi vào trong nước sông phổ Giang...
Khônc chút nghĩ ngợi, Vương Hiền liền cời áo khoác, tụ người nháy xuống nướí Thê gi« đà đu lạnh nhưbâụgrdìchi khiéi cho lòng mtah nong lèn mọt chút, mới có thề cám thây chút ãm áp.
Tháy hắn nhảy vào trong dọng nước lạnh nhu■ btog cháy »«. Unh nàng, căn bản không có người trả lời.
2 lòng vòng một hồi, dưới tinh ùm xuống nước đi vào trong
Linh Tiêu như kiến bò trên C thế cấp bách, lại cời giày da con ra.
ĐẠI QUAN NHÀN
bứ giá: Tam Giới Đợi Sư
không nhúc nhích, chắc hán đà ngât đi rôi...
Nhìn hán trôi lén mị. nưđc Linh Tiéu mới nhớ tái g,. lẹ. nhếch miẹng mang theo giọng nghẹn ngào nói:
■•Tiếu Hiền Từ thôi tha, làm ta sợ muôn chá, hu hu..."
Vương ^"X^dưóisựgiupđĨcũ^Li^TÌet.mơi
hổ, kẻo nữ tử kia bơi ; j^-Vjeu èơ ban cùng ướt sũng, hờn dõi
cThà iXhiI. Tử đèn do minhí Nào ngờVw»g«in mmh. ớ trên lưng cùa nàng sờ loạn cã len...
Linh Tiêu thấy vỉy w. mi. há ,hể Mờng được Tiểu
rạ sức đTròi .i’m, U. T êu ngtet ay am han m. I w- ■ “ Jo bủng nổ rôi:
"Tiều Hiền Tú đô l«u manh thôi ná. nhà nguôi, xem .a như kbóng tồn tại sao." nữ tử lóa, hàm rãng đều đập vào nhau.
"Ngươi điên à."
vương Hiển vừa sờ trển miệng đều là máu, tức giận trừng mắt nhìn Linh Tiêu nói:
"Ta đang cứu người mà."
"Nói bậy."
LinhTCukhô„g..n.kíohắnrakhôin^„a.«3nô.:
■'Ngươi rõ ráng đang vô lẻ với người ta."
"Cái này gọi là hô híp nhàn tạo."
Vương Hiền phát điên nói:
„ i_Lntóonhưv»y, Linh Tiêu cảm giác minh có
Thấy Vương Hiền gấp gáp »1,ư vặy’ trách lâm hãilưùn. hắn nói:
"Thật chứ?"
"Đương nhiên lá thát mỴ .....