Đại Quan Nhân

Chương 186. Phản đồ (1)

Chương 186. Phản đồ (1)

Đêm hôm đó, vương Hiển uống đến say không còn biết gì, ngủ đến giữa trưa mới tinh lại. sau khi thức dậy đầu ong ong đau nhức, húp một chén canh măng chua, mới xuống đắt rửa mătăn cơm.

Lúc ăn cơm thấy Lũ khó hiểu nói:

chu cái miệng nhỏ nhắn, vương Hiền

"Ai chọc giận ngươi rồi?"

Linh Tiêu bĩu môi không hề để ý đến hấn, tự mình ăn phần cơm của

"Chẳng hiểu gì cả."

vương Hiền khẩu vị không ngon, ăn hai chén cháo xong, liền đật đũa xuống nói:

"Ta đi ngủ thêm một lát đã."

"Nàng tinh rồi."



Linh Tiêu đột nhiên nhỏ giọng nói.

"Ai cơ?"

vương Hiền sừng sờ.

Linh Tiêu lườm hắn một cải nói:

"Đừng nói với ta ngươi quên mẩti


"Chậc..."
vượng Hiền đúng là đà hoàn toàn quên băng đi, say rượu hao tổn tinh thần quá.
"Nàng không nói với ngươi cái gì sao?"
"Nàng hỏi ta, tại sao mình lạỹ ờ chỗ này, ta nói ngươi vớt nàng lên đây đó."

"Còn nói cho nàng biết, ngươi đối với nàng không những sờ mà còn hôn nữa, đương nhiên là vì đê cứu nàng ..."

"Ngươi sợ thiên hạ này chưa đủ loạn sao." vương Hiền liếc mắt trừng nàng, cười khổ nóV: "Ý của ta là, nàng tại sao phải nhảy
"Ta không có hỏi nàng cũng
Linh Tiêu nói: 'Ợ

"Muốn biết tự 1

"Để ngươi làm lộn xộn cả lên thế này, ta làm gi có thể không biết xấu hổ đi gặp nàng?"

vương Hiền lườm nàng nói:


"Đợi lát nữạ cho nàng ăn chút cháo, lại hỏi thử xem sao nàng lại không lên thuyền."
"Muốn hỏi tự mình hỏi đi."
Linh Tiêu ăn xong rồi, đậy nắp tô cháo lại, bưng xuống phía sau.
vương Hiền bất đác dì lắc đầu, đi qua thăm Nhàn vân xem sao, lại thấy Ngô VĨ đứng ở trước giường Nhàn vân, vân không nhúc nhích.
"Ngươi dậy rồi sao?"
Không tự phát giác, thanh âm của vương Hiển có chút khẩn trương.
"Ta lại không có uổng rượu."

Ngô vi không hề quay đầu lại, hắn quá quen thuộc cước bộ của vương Hiền.

"Qua đây làm gì?"

vương Hiền mỉm cười nói:

"Thật không ngờ ngươi còn cỏ giao tình với hán."

“Không cỏ giao tình gi."
Ngô vi lắc đầu, lạnh lùng nói:

"Có điều ngươi không cần lo lắng, ta sè không giết hắn diệt khẩu..."
Bầu không khí trong doanh trướng thoáng chốc căng cứng. Sau một lát, vương Hiền lại cười rộ lên: JS
"Ngươi cũng học người khác nói đùa sao?"x^^
"Ta cũng không nói đùa."
Ngô vi trầm giọng nói:
"Ngươi cũng không cần giả bộ, ta biết ngươi đà sớm hoài nghi ta..."
Nói xong hắn xoay đầu lại. trên gương mặt béo múp tràn ngập âm trầm, gàn tùng chừ nói: t

ĐẠI QUAN NHÂN
: giá: Tam Giới Đợi Sư
"Không sai, mật báo với 1
rĩàta.”

"Nói bậy bạ gi vậy, Kiến văn là ai, ta chưa tùng nghe qua."
Nụ cười của vương Hiền càng sáng lạn hơn, xua tay nói:
"Ta chưa nghe thấy gi cả, đúng rồi, chợt nhớ còn chưa đánh răng, ta đi vệ sinh trước đã .. ."ự,
Nói xong liền nhanh như chớp rời khôi doanh trướng.
Ngô vi siết chặt nắm tay, nhìn vương Hiền đi ra ngoài... Hắn cảm thấy vượng Hiền bởi vì không có trợ thủ giỏi bên người, biết không phải là đổi thủ của mình, mới sê giả ngu bô đi trước sau đó đi tìm viện binh.
Nhưng nếu bản thân chủ động thừa nhận, thì làm sao sát thương hắn đây? Ngô vi lắc đầu, xoạy người liếc mát nhìn Nhàn vân, liền trở về doanh trướng của mình lảng lặng ngồi im, chờ vương Hiền mang theo Cẩm Y vệ tới bắt mình. Bẽn cạnh truyền đến tiếng ngáy khò khò của Suất Huy và Nhị Hắc, Ngô vi nghe vào tai lại không cảm thấy chút phiền hà nào, ngược lại rất hưởng thụ...
Hắn biết vương Hiền nhất định sè tra nội gián, hơn nữa chi cần vừa tra thôi sẽ biết ngay, bản thân cùng hắn chân trước chân sau rời khỏi huyện thành . . . Cho nên chuyện nàỵ căn bản che giấu không nổi. Hắn không muốn đợi đển khi vương Hiền điều tra ra, cho nên muốn chủ động nói ra trước, đây là quyết định đêm qua hắn trằn trọc hồi lâu, khó có thể ngủ say.
Buồn cười chính là, hắn lại không hề nghi tới lén lút bỏ trốn, cho dù phải đi, hắn cũng phải ờ trước mặt cho vương Hiền một lời giải thích T’L:---u u: ư-i hhỳnh đệ ngu xuẩn này chi phổi,


Người ngu xuẩn đương nhiêh-phải chịu trừng phạt, Ngô vi chờ quan sai thậm chí Câm Y V. xông đến, nào ngờ chờ trái chờ phải, chờ mãi đến khi bầu trời tối đen, cũng chăng thấy bóng dáng của Cam Y vệ.
Lúc này Nhị Hắc C nhập nhèm buồn ngủ,!

t nhìn thử ngoài trướng nói: "Trời còn chưa sáng à..."
"vậy ngủ tiểp đi."
Nhị Hắc ngã đầu nắm xuống nói.
"Trời đã tổi rồi..."
Ngô vi bất đắc dĩ nói:
"Ngủ tiếp sê thành heo đấy."
"Hỏa ra ngủ cả một ngày, thảo nào sao ta cứ cảm thấy đói đói."
Suất Huy vuốt cải bụng nói: "Không khác lắm là lúc này rồi."
Ngô vi sâu kín nói một câụ, liền đúng dậy dẫn đầu rời khói doanh trướng. Nhung là đi thẳng vào lều trại của vương Hiền, cũng chảng thấy phục binh ở nơi nào.
"Cái gì, nàng một ngụm cũng không ăn?" .
Trong doanh trướng, vương Hiền đang cùng Linh Tiêu đấu vỗ mồm, căn bản không có thời gian đê ý đến hắn:
"Ngươi không biết ép ăn sao?"
"Ta tại sao phải bức người ta."
Linh Tiêu buồn bực nói: "Nàng cũng không phải là con nít, còn cần người khác đút sao . . . Không ăn thì là không đói bụng thôi."
"Đối với người trưởng thành mà nói, không ăn cơm không có nghĩa là không đói bụng."
vương Hiền bất đắc dĩ nói:
"Trên người không thoải mái, tâm tình không tốt, thậm chí muốn tuyệt thực cầu chết, đều sè không ăn cơm."
"Hả, nàng không phải muốn tuyệt thực đó chử?"
Linh Tiêu giờ mới hiểu ra vấn đề.
"Mậc kệ như thế nào, buổi tối phải cho nàng ăn chút gi đó." vương Hiền nói:
"Cứu người cứu đến cùng, ta không thể để cho nàng không thành quỷ chết đuối, lại thành quỷ chết đói được."
"vậy, được rồi.. .’’Linh Tiêu rốt cuộc đáp ứng.
"Chậm chạp gi chứ, <
Ị đáng thương, quay


"Ngoan lắm." vương Hiền lúc này 1 đầu nhìn thấy Ngô vi nó

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất