Đại Quan Nhân

Chương 190: về nhà (1)

Chương 190: về nhà (1)

Ba ngày sau, vương ỉỉiằũ trờ lại thành Hàng Châu phồn hoa như xưa. Năng lực tự lành của con người vượt xa trinh độ mà bàn thân bọn họ tự cho rằng, ít nhất ở trong ngoài tinh thành đà không còn nhìn thấy thương tổn của nạn lụt năm kia còn lưu lại nữa. Lúc này ở Hàng Châu, cành tượng thái bình, lớplớp non xanh, lớp lớp lầu, Tây Hồ ca vũ...
Xuống thuyền, mấy người vương Hiền tựa như qua cả một thế hệ mới bừng tinh lại. sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần. Nhị Hắc đi tìm chiếc xe ngựa, kéo Nhàn vân Thiếu Gia cùng với chân giò hun khói Kim Hoa, đi đến Phường Thanh Hà phố Thái Binh, nơi đó là chỗ ở của cha mẹ vương Hiền, đương nhiên cũng là nhà của vương Hiền.
Đoàn người đi qua phố, càng đi tới gần phố Thái Binh, vương Hiền tim đập lại càng nhanh, hẳn đang gấp gáp muốn gặp được cha mẹ, còn có Ngân Linh... VÌ thế hẳn liền gặp được.
“Đại nhân, ngươi xem đó là ai kìa?"
suất Huy đang hết nhìn đông tới nhìn tây, đột nhiên chọt chọt vương Hiền nói.
Theo ngón tay của Suất Huy, vương Hiền thấy trên đường cái người đến người đi, một thiếu nữ một thân váy dài đỏ thâm, ngoài khoác một bộ áo bông so với tuyết còn trảng hơn, đầụ đội mũ lông chồn trắng, đang tức giận đi tới, sau lưng nàng là một thiếu niên anh tuấn mặc nho bào màu trắng, áo khoác xanh vẻ mật áy náy đi theo nàng.
Thiếu nữ chỉnh là Ngân Linh, thiếu niên là vu Khiêm, một năm không gập, hắn lại cao hơn nửa cái đầu, bà vai cùng rộng hơn một ít, đáng tiếc bộ dạng vò đầu bứt tai, thoạt nhìn xem ra không có ổn trọng như năm xưa.
Thấy hai người bọn họ hỉnh như đang cãi nhau, vương Hiền cười cười còn chưa nói câu nào, Linh Tiêu ở phía trước đã kích động lên. nhảy nhảy vẫy tay kêu lớn:
“Ngân Linh, Ngân Lánh"'
Nghe có người gọi minh, Ngân Linh vội quay đầu lại, trông thấy Linh Tiêu, lập tức hưng phấn hét ầm lên: “Linh Tiêu, Linh Tiêu"
Hai người vui vẻ ôm lấy nhau, cùng nhau nhảy vòng quanh, còn kích động hôn nhau mấy cái.
Một màn này khiến sắc mặt của vu Khiêm cũng thay đôi, nhưnị dưới sự tu dưỡng cao khiến cho hán hán không có quay đầu rời khỏi đúng ở nơi đó tan nát cõi lòng.
.. .ợ*.
Nếu Linh Tiêu xuất hiện, như vậy Nhị ca chắc chắn cũng đã trở lại Ngân Linh vân còn lo lắng cho, vu Khiêm, thân mật với Linh Tiêu mộ hồi, liền ngẩng đầu tim kiếm bóng hình vương Hiền. Quả nhiên thấ; hăn dửng ờ cáchiđó không xa, đang nụ cười tặng cho mình một nụ cườ ấm áp.
"Hức, ca..."
Đôi mắt Ngân Linh trong nháy mắt liền đỏ lên, tiếp theo liền hơ nước mờ mịt, đợi đến khi dụi đầu vào trong ngực vương Hiền trêi khuôn mặt nhỏ nhắn đã thấm đẫm nước mắt nước mũi:
“Ngươi rốt cuộc đã trở lại, làm ta sợ muốn chết, chi sợ sẽ không còi được gặp lại ngươi nừa."
“Được rồi, được rồi, ta đây không phải đã an ổn trở về rồi sao?"
vương Hiền dịu dàng vỗ vỗ cái đầu nhô của nàng nói:
"Bộ xiêm y này ta vừa mới mua thôi, đừng có chà nước mũi lên nó...
“Đáng ghét."
Ngân Linh bị hắn chọc cho dở khóc dở cười, dùng sức chà chà lêi quần áo mới của hắn, sau đó mới ôm chặt cánh tay của hắn không buôn] ra.
Bên kia, vu Khiêm cũng tiến lên, cung kính hành lê với vương Hiềi
“Nhị ca."
vương Hiền gật gật đầu, cười nổi:
“Nửa năm không gặp, học đi giận rồi sao?"

.chọc cho muội muội của ta tứ

———w~ • <—< ■
ĐẠI QUAN NHÂN giả: Tam giới đợi SI
“Nhị ca giáo huấn phải! Là tĩỉu&ệiĩong đúng." vu Khiêm ảm đạm nói:
“Có điều từ nay về sau cũng sẽ không như vậy nữa..."
Nói xong liếc mát nhìn hậu sinh anh tuấn xa lạ kia.
vương Hiền giờ mới biết con mọt sách này nghĩ Linh Tiêu đang mặ nam trang tưởng là trai thật, buồn cười nói:
“Ngươi tiểu tử này lại ghen lung tung..."
Nói còn chưa dứt lời đã bị Ngân Linh âm thầm nhéo một cái, hắi đành phải không thể làm gỉ khác hơn là ngoan ngoãn ngậm miệng.
Ngân Linh thả Nhị ca ra, ôm cánh tay Linh Tiêu, giống như khiêi khích nói:
“Không sai, đây là thanh mai trúc mã của ta, Tiêu ca ca."
Linh Tiêu cũng là e sợ cho thiên hạ bất loạn, cũng không cần bát trước, liền thuận thế ôm cái eo nhô nhắn của Ngàn Linh, lớn tiếng nói:
“Ngân Linh muội muội, ca ca nhớ ngươi chết mất."
vu Khiêm thối lui một bước, tu dưỡng cao tới đâu cũng vô dụng Thất thanh nói:
“Chưa từng nghe ngươi nói nha..."
“Ta cũng chưa tùng nghe nói qua, ngươi còn có Đổng muội muộ nha?"
Ngân Linh miệng vênh lên thiệt cao nói:
“Ngươi có Đổng muội muội được sao lại không cho phép ta có Tiêi ca ca?"
‘Này...,
vu Khiêm nhất thời ngượng ngùng nói:
“Không phải là như ngươi nghĩ đâu." t
“Được rồi."
vương Hiên không đành lòng nhìn thấy vu Khiêm túng quẫn, cười tiến lên giải vây giải vây nói; '
“Tiểu tử ngươi ánh mắt để đâu rồi? Đó là một Hoa Mộc Lan mà cũng nhìn không ra sao?"
vu Khiêm trùng lớn mắt, cẩn thận đánh giá Linh Tiêu, thấy nàng tuy ràng vóc người cao gầy, nhưng tướng mạo ôn nhu hơn nữa không có hầu kểt... Lúc này mới chợt hiểu ra, không chi có không tức giận nữa ngược lại còn vui vẻ trong lòng ngượng ngùng nói:
“vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."
Ngân Linh làm mật quỷ với hắn, kéo Linh Tiêu bỏ chạy nói:

“Theo ta đi báo tin cho nương đi."
Cho dù là trong phố Thái Bình, nhà họ vương cũng được coi là xa hoa, đầu ngựa cao cao treo trên tường, kín cổng cao tường khí phái, thực sự có chút cảm giác như người nhà giàu.
Thấy lão nương cùng với Lâm tỷ tỷ mỉm cười đứng ở cửa, trong lòng vương Hiên vui mùng phát điên. Lâm tỷ tỷ mặc một bộ xiêm y màu nhạt khảm lông vũ tinh tế lại xinhđẹp nhất, nhìn gương mặt tuấn tú mà nàng ngày nhớ đêm mong kiạ, nòi nhớ nhung khắc cốt ghi tâm vừa tràn ngập lại cố khắc chế... Đôi mất như có thế nohkia ý bảo vương Hiền lão nương còn ở bên cạnh ki^.
vương Hiền nhìn vế phía lào nương, cảm giác bị chói lóa cho mù mắt, chi thấy nàng mặc một bộ y phục cao cổ màu cọ nhạt, khoác một chiếc ào dài tơ lụa màu lá cọ dệt nôi hoa cúc, đầu đội một cái bôi ngạch màu xám, tóc bối cao, cắm trâm vàng mõi bước đều dao động, trông như một nhất đảng phu nhân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất