Đại Quan Nhân

Chương 191: Thư phòng (1)

Chương 191: Thư phòng (1)

Sau khi ăn xong, mọi người đểu đi nghi ngơi, cha con vương Hưng Nghiệp đến thư phòng uống trà.
Lão vương binh thường chi xem hai cuõn sách, đầu giường bày biện (( Tam quốc chí thông tục diên nghía )), xem một chút đã cảm thấy mơ màng, có thể thôi miên. Trong nhà xí đé (( Trung nghĩa Thủy Hử truyện X xem đến đoạn thống khoái có thê đi thông liền... không có biện pháp, lão vương xem Tống Giang, rất có cảm giác nhập tâm.
Trừ hai cuốn này, sách khác lào vương nhìn cũng không nhìn, có điêu dù sao cũng là quan lại, vẻ ngoài vân phải già, ngay cả thư phòng cũng không có, chăng phải khiến người ta chê cười sao? vương Hưng Nghiệp sửa chừa thư phòng của chủ nhân ban đầu, đôi giá sách cũ nát thành gỗ hoàng lẻ, bỏ vào một đống sách vẻ ngoài tinh mỹ. Còn bó cả bục đàn trước kia, để vào cái giường rộng thùng thình, như vậy bị lào nương đá ra khỏi phòng ngủ cùng có chỗ đẻ ngủ.
Hai cha con trực tiếp cời giày lên giường, vương Hưng Nghiệp bưng chén trà lên, lại mở rương sau lưng ra, lấy ra bình nhô tinh xảo, đác ý nói: "Minh Tiền Long Tinh chân chính, không mua được trong chợ đâu, cha mày đên thôn Long Tinh, tận măt nhìn người ta hái xuóng đó".
Long Tinh chia làm tám cấp, cao cấp nhất chính là sư Phong Long Tinh, nhung đó là cống phẩm, cà ngọn núi đều bị quan binh canh gác, nào có phần của lào vương. Có điều cấp thứ hai chính là trà của thôn Long Tinh này.
"sau khi cha làm quan phong nhã hơn không ít".
vương Hiền cười nói:

"VÌ muốn uống lá trà chính tông, tự mình đi nơi sản xuất nhìn người ta hái xuống, nhã sĩ cổ đại cùng lắm cùng chi như thế này thôi".
“Hắc hắc".


vương Hưng Nghiệp cười mà không nôi.
“Có điều cha không phải thích uống trà như nước tiểu của ngựa sao?" vương Hiền một mặt tráng chén trà một mặt ngạc nhiên nói.
“Trà búp Minh Tiền này quá nhạt, ngay cả vị đấng cùng không có, tính là trà gì chứ".


"Thúi lắm".
Nếu không phải vương Hiển cầm bình nước nóng, vương Hưng Nghiệp sè đạp một cước, tức giận hừ nói: "Bây giờ ông đây là người có thân phận, còn ôm ấm trà uống rễ trà thô, chẳng phải khiến người ta chê cười à?"
Nhận chén trà con trai dâng lên, hán tham lam hít hà, chưa uống đà có vẻ say mê. Sau đó mới hớp trà từng ngụm từng ngụm nhó, đầu lười còn không ngùng nhấp chóp chép.
vương Hiền lần đầu tiên thấy có người uống trà đến bi ối như vậy, không chi âm thầm kỳ quái, đây là uống trà hay là uống nước tắm của Thường Nga chứ?
“Đừng lo lắng, nhấp thử một ngụm đi".
Thấy hắn bất động, cha mời: “Xem thử có thế phân biệt đồ tốt không?" vương Hiền nhìn bộ dạng của cha, với trà này cũng sinh ra hứng thú nồng hậu, nhung thấy trong chén trà màu trà trong vắt, mùi thơm bốn phía, mầm trà dựng thẳng, nhất kỳ nhất thương, đúng là Long Tinh thượng đăng. Hít hà, hương trà hờ hừng, nêm thử, hương xa sảng khoái, dư vị kéo dài, đúng là Minh Tiền cao cấp... Có điều, đến mức như vậy sao? Không phải là chút trà thôi sao? vương Hiền cũng không tin cha còn thanh nhà hơn mình, có thê phàm ra thiền ý sau tư vị.
Huống chi đây củng không phải là thiên ý, mà giống xuân ý hơn thì
ĐẠI QUAN NHẤN


'Tác giả: Tam giới đợi sư
Rốt cuộc, cha không nhịn được mà nói: "Ngươi uống thấy không ngon, là vì ưong lòng không có hình ảnh. Nếu ta cho ngươi biết, lá trà này là do thiếu nừ chưa lập gia đinh hái xuống, hơn nữa không phải dùng tay, mà là dùng miệng hái, ngươi có cảm giác mới lạ không?" vương Hiền cười nói:
"Thật biến thái nha" “Phốc..."
Cha suýt nữa phun lên mặt hắn, cả giận nói: "Đồ ngu không có tinh thú, không cho mày uống nừa".
"Để con từ từ lình hội vậy".
vương Hiền nhắm mắt lại, tường tượng thấy cô nương hái trà xinh đẹp, khè mờ môi son, cúi nhẹ xuống, ngậm phiến lá non, sau đó đưa đến bên miệng hán... vẫn cám thấy thật biến thái. Đành phải ho khan hai tiếng, đổi đề tài nói: "Cha, Ngân Linh với tiểu Khiêm bây giờ là quan hệ gì?'1 "Nhìn không ra à?" sác mặt của vương Hưng Nghiệp có chút nhục nhà: “Tiếu tử kia có ý với Ngân Linh, ba ngày chạy tới chỗ chúng ta hai lần, ông đây lo hán là đệ tử thư hương, phong thái cùng tốt, cùng tương xứng, nên không ngăn hai đứa lui tới. Như vậy hơn nửa năm trôi qua, ta thấy thời cơ gân chín muôi, đã nói với tiêu từ kia, Ngân Linh sang năm đà mười lăm".
Cô gái mười lăm cập kẽ hứa gả, đây là phong tục nhiều năm rồi.
“Tiểu tử kia cũng chăng hàm hồ, trờ về nói với cha của hắn".
Nói đến đây, sác mặt của vương Hưng Nghiệp càng khó coi.
“Ai ngờ cha hán lại nói, đà định hôn sự cho hắn".
"A?" vương Hiền giật minh nói: “vậy tên khốn này còn quấn Ngân Linh làm chi?"
Mặc dù rất thích vu Khiêm, nhung nếu hán dám đùa Ngân Linh, vương Hiền vẫn sè ném hắn vào trong Tàýhồ.
“Tiểu từ kia vẫn rất thật lòng với Ngân Linh".
vương Hưng Nghiệp cảu màý hói:
“Hắn cùng không phải dễ gạt như vậy, từ chỗ lão nhân nghe được, thật ra vẫn là hôn sự chưa đâu vào đâu, chi là một câu nói giờn của cha hắn với người ta năm đó thôi".
Nói xong sầm mật nói: "Nhưng lại dùng lời nói giờn để qua quýt gạt ông đây, vậy rõ ràng là xem thường chúng ta cấp thắp, đúng là làm ông đày tức chết".
Cũng không để ý nhấm nháp hương vị môi thơm, nâng chung trà lên uống ực một cái nói: "Khuê nữ ông đây cùng không phải gá ra ngoài, đế mà dán mặt nóng lên mông lạnh của người ta được '.
Nhà họ vương mặc dù cùng coi như nhà quan lại, nhưng nhà họ vu là vọng tộc Hàng Châu, thư hương môn đệ đúng đầu, chênh lệch hai nhà thật sự không nhó.
“Khụ khụ...'

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất