Chương 191: Thu phòng (2)
vương Hiền bất đắc dĩ nói:
"S0 sánh này thật không thoa đáng".
Cha vội nói:
"Ta đã sớm không cho tiểu tử này tới cửa, hắn cũng chính là hôm nay
lén vào với ngươi.
vương Hiền không khói có chút tiếc hận, vốn tưởng mình không làm được anh hùng dân tộc, có thể làm anh rể của anh hùng dân tộc, cũng rất có mặt mũi... Đáng tiếc ngay cả anh rể cũng không làm nổi. Có điều nghĩ lại, với muội muội mà nói, gả cho người thường, an an ổn ổn sống cả đời mới là vương đạo. vừa nghĩ như thế cũng đã bình thường trở lại.
"Không nhắc tới nó nửa, thiệt phiền lòng mà".
Cha dùng sức khẩy chân mấy cái, mới giải bực bội trong lòng nói:
"Nói về mày đi, nửa năm này ở Phổ Giang đã xảy ra chuyện gì?"
với cha mình tất nhiên không có gì để giấu diếm, vương Hiền vội nói tất cả mọi việc trải qua, ngoại trừ đoạn Ngô VỊ kia... Mặc dù hắn chi nói đơn giản, vân dọa vương Hưng Nghiệp sợ tới mức miệng đắng lưỡi khô, uống liền sáu chén trà mới có thể nói chuyện:
“Sớm biết như vậy, ta đánh chết cũng không cho ngươi đi".
“Sớm biết như vậy, con đã tự ngất rồi".
vương Hiền cười khổ nói:
“Chuyện đã qua không nói nữa, đoán chừng qua hết năm nay, quan trường Chiết Giang sế gặp nạn, cha nên lưu ý".
“Đúng vậy".
vương Hung Nghiệp gật đầu nói:
“Người nọ ẩn dấu ờ Phổ Giang nhiều năm, lần này lại thoát thân ờ lưới thiên la địa võng, hiên nhiên trên quan trường Chiết Giang, có rất ihiều người đang âm thầm giúp hắn. Cẩnt^s vệ mà ra tay, chắc chắn sẽ
Nói xong buồn bựkụói:
.. .
“Hi vọng ngàn vạn lần đừng lanđện gần ông đây..."
vương Hiền vừa định hói cha ngươi quá lo rồi, chuyện như vậy mà
;ó quan hệ gì với loại quan tép riu như ngươi chứ... Nhưng nghĩ tới Ngô lại phu nghĩ đên Ngô vi, không khôi có chút lạnh cả sống lưng.
Thấy hắn sắc mặt khác thường, vương Hưng Nghiệp hỏi:
“Sao?"
"Không có gì".
vương Hiền không biết nói với phụ thân sao, đành phải tạm không
"Nếu không có chuyện gì nữa thì con về trước".
"ừm'\
vương Hưng Nghiệp gật đẩu nói:
“Đúng rồi, thư phòng này chính là chuẩn bị cho mày. Ta đã báo danh ho mày, mày bây giờ không cần chạy loạn, ờ nhà chuyên tâm đọc ách, chuẩn bị viện thí năm sau".
"Thật phải khảo thi à?"
vương Hiền vò đầu nói:
"Con dù gì cũng là mệnh quan triều đình rồi,
cùng cả đám học trò
ihỏ vào trường thi, sẽ dọa người. Lỡ như lại thi không đậu, càng dọa
“Không thể thi không đậu, cha mày đà bỏ vốn gốc rồi".
vương Hưng Nghiệp bảo hắn đứng lên, cùng mình đi tới cạnh giá ách, chỉ vào những bìa sách kia nói:
"Mày xem, trình văn n tiếm ở các cửa hàng sách
. tập, tám đăc trạng nguyên, danh nho chi của thành Hàng Châu, tao đều đã mua cho Ó'H Sch -Slack
DẠI QUAN NHÂN
ĨTác giá: Tam giới đợi sư
Nói xong vẻ mặt đau lòng nói: "Nhũng thứ này rất quý đó, một bộ hơn hai mươi lượng bạc, mày nên hi đậu cho tao, nếu không sẽ phụ lòng phòng tốt như vậy, sách mác ihư vậy đó".
“Khụ khụ..."
Mặc dù không cỏ người ngoài, vương Hiền vẫn có chút ngại ngủng "Thi tú tài mà thôi, cả tâm đắc của trạng nguyên làm chi?*' “Trạng nguyên cũng phải từ tú tài thi lên".
Cha nói xong cũng thấy không tin được khan hai tiếng nói:
"Ta truyền cho cháu của ta được không?" “vương Kim?"
vương Hiền chợt nhớ tới con trai tiện nghi của mình.
“Hắn tính là cái rắm gì".
"Được mày sinh ra mới cỏ ý nghĩa".
"Còn có anh của con đó...'’ vương Hiền nhắc nhở.
“Haizz..
Cha thờ dài không lên tiếng, tựa hồ đối với chi sổ thông minh của fỉầu thị cùng vương Quỷ, không quá ôm hi vọng. Nói xong không nhịn ỉược mà phất tay mộrcái noi:
“Cút đi, nếu không thả mày trở về, Thanh nhi sẽ mắng ta sau lung".
‘Sao có thể chứ".
vương Hiền như được đại xá, chạy trốn rangoai.
Rời khỏi thư phòng, vương Hiên vội đi về phía hậu viện, nhà họ vương là loại nhà cửa Giang Nam điển hình.
vương Hiền đi tới trước cửa bức rèm che treo giữa hậu viện, trong lòng trờ nên nóng hổi, chậm rãi xốc rèm lẽn, hắn có thể nghe được cả tiếng tim đập của mình.
Lúc này, cửa phòng khép hờ mở ra, Lâm Thanh Nhi vịn khung cửa, đầu hơi cúi, khẽ cắn môi son, nhìn hắn nhu tình như nước, không chút che dấu tường niệm cùng tình yêu say đắm của mình.
vương Hiền cũng nhìn nàng thâm tình như lửa, nhìn đến độ cả người Lâm Thanh Nhi như nhũn ra, mặt đỏ tim đập, không chịu nổi thẹn thùng mà nghiêng người nối: “Mau vào...' vương Hiền cất bước đi vào, trở tay đóng cửa, rèm che tán loạn còn tại rung bành bạch, hắn ôm thật chặt Lâm Thanh Nhi vào lòng tham lam ngửi ngửi mùi hương của nàng, vuốt ve gò mả mm bóng như ngọc của nàng...
Lâm Thanh Nhi cũng đã động tình, rúc chật vào ngực hắn, để mặc hắn chà đạp.
Cảm nhận được nhiệt độ cỡ thể cùng da thịt của Lâm tỷ tỷ rõ ràng, vương Hiền chậm rãi giơ hai tay lên, như muốn bưng lấy vầng trăng mà từ từ nâng hai má của1 nàhg lên.
Lâm Thanh Nhi mềm mại như nước, theo bàn tay của hắn từ từ ngẩng đầu lên, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cổ họng vương Hiền run rẩy, dán đôi môi nóng bỏng của mình tới đôi môi cũng nóng hổi như lòng bàn tay kia. Hai phiến môi trẻ chạm nhẹ, tách ra cực nhanh như điện giật.
Trong nháy mắt tiếp theo, Lâm Thauh Nhi tnờ đôi mắt mờ mịt xuân thủy, hai người mắt đối mắt. tim hợp tim, hô hấp chồng hô hấp. Đôi môi cùng đói mòi lại một lần nừa chạm nhau, lầu này, như nam chàm không xa rời nhau nữa.
Nụ hôn này dài dàng dặc, nụ hôn này nhừ xuân về hoa nở, nụ hôn này mãi mãi không xa rời nhau...