Chương 192: Bận tết (2)
“Nói đến nhà họ Trịnh", vương Hiền nói: I “Triều đình có thể thả bọn họ rời đi, quả thật khiến người ta ngoài ý muốn".
Nói xong cười nhạt một tiếốg:
“Hình như hoàng đế vĩnh Lạc cũng không phải dạng tàn bạo bất nhân như các ngươi hình dung".
“Chuyện này quả thật kỳ quặc".
Ngô đại phu nói:
"vào mấy ngày trước khi thuyền nhà họ Trịnh tới, thủy sư Chiết Giang đã tới cửa Tiền Đường, tựa hồ là muổn gây bất lợi cho bọn họ, nhưng ai ngờ lúc việc xảy ra, thủy sư lại xuôi nam Thai Châu, thả nhà họ Trịnh ra biển".
Dừng một lúc, cau mày nói: “Nhung nểu ban đầu muốn thả bọn họ, thủy sư cần gì chạy tới cả Tiền Đường sớm? Trong này có chút ẩn tình, không phải chúng ta có thể suy đoán".
“Nếu quyết định thì phải thuận dân rồi".
vương Hiền cười nói:
“Phải nghĩ triều đình theo hướng tốt, như vậy sống mới tốt được
chút".
“Cũng đúng".
Ngô đại phu khẽ cười nói: “Ngươi không cần lo lắng cho ta, cho dù xảy ra chuyện, cũng tuyệt đối sẽ không liên lụy đến ngươi. Đủng rồi, cha ngươi có chút hự thận, ta đã kê đơn thuốc cho hắn, ngươi tí nữa dặn hắn phải tiết chế chuyện phòng the". , “KhvkW.'1 vương’Hiền lúng túng nói: "Sao ngươi không trực tiếp nói cho hán biết?"
í.
“Nam nhân mà, sợ nhât là người ta nói minh yêu".
Ngô đại phu khè cười, nghiêm mặt nói:
. ” é. * " ~
"Còn vị hôn thê của ngươi nữa, cơ thể yểu ớt, dê sinh bệnh, ta kê đơn thuốc, điều trị nghiêm chỉnh hai năm mới được có con".
vương Hiền nghe vậy cảm kích gật đầu nói:
"Ta cũng phát hiện thân thể Lâm tỷ tỷ gầy yếu, nhưng sợ lang băm dùng thuốc hổ lang bậy, ngược lại còn hại nàng thêm, cho nên vân luôn khôhg để nàng uống thuốc, chi lấy thực liệu cùng tu dường làm chủ".
Nói xong lại có chút không yên lòng nói:
“Ngươi đã già cứ dùng mắt nhìn vậy, cũng không bắt mạch vấn chẩn đã dám kê đơn?"
“Bây giờ ngươi đã biết trước kia lào phu là người nào rồi".
Ngô đại phu giận đến vểnh râu nói:
“Nói trắng ra là, người chuyên xem bệnh cho bọn nương nương còn dám bắt mạch? Không thiến ngươi cũng sẽ chặt tay ngươi".
vương Hiền ngẫm lại cùng đúng, vội cười nói:, I
"Là ta tay mơ rồi".
Hai người còn nói vài câu, nhìn sác trời không còn sớm, Ngô đại phu vội trở về.
ĐẠI QUAN NHÂN ^BịtĩÍUtKfác giừ: Tam giới đọi sư
Cách gần năm ngày, lão nương cùng Làm Thanh Nhi bắt đầu thu xếp để ăn tết, đây là tết đau tiên từ khi nhà họ vương đến Hàng Châu, cũng là năm đau tiên sau khi nhà họ vương trở người, tất nhiên phải chuẩn bị. Chuyện cần làm rất nhiều, ngoại trừ mua hàng têt, mua đô mới, làm mon ăn ngày tết, chuẩn bị kính thần tế tổ, an bài tặng lễ chúc tết mời khách, còn có an bài tiền bạc quan trọng nhất... tiền thiếu nợ cửa hàng người ta phải trả, nợ mà người ta thiếu phải đòi, thu chi một năm phải ket toán, phí tổn ăn tết phát kiếm. Trước tiên phải tính hết so sách kinh tể, chuyệh còn lại mới dề liệu cơm gắp mắm, có bao nhiêu khẩu vị thi ăn bấy nhiêu cơm.
Đúng là không tính thì không biết, vừa tính đã giật mình, mặc dù vương Hưng Nghiệp có rất nhiều nguồn béo bở, nhung không chịu nôi, vừa mới an gia? chi quá nhiều, một năm trôi qua không nhũng không con, còn thieu người ta ba trăm lượng bạc phải trả. Có câu là.'Sổ nợ không nên để qua năm', trước năm thế nào cũng phải trả hết số tiền kia... Nhưng nguyên nhân thực sự là, địa vị vương Hưng Nghiệp ở quan nường Hang Châu quá thấp, còn chưa tới mức có thể quỵt nợ. Nêu là ờ Phú Dương, quản ngươi ba bảy hai mươi mốt hay ai ai, đòi tiền không có, đòi mạng cũng không đưa.
vương Hiền thì càng đừng hy vọng, một năm nạy hấn lăn quạ lăn lại oanh oanh liệt liệt, kết quả là ngáy cả đồ tết cho Suất Huy Nhị Hắc, cũng là cha mua cho. ,
Cũng may vương Quý đà tới, ngoài đưa đồ tết, còn mang đến năm trăm lượng... vương Quý vốn là người giỏi làm giấy, cùng quen quản lý xưởng, lại có quan hệ cua vương Hiền, hắn chi lo giấy làm ra không đủ bán, mướn hơn ba mươi công nhân đều bận tối tăm mật mũi.
Niên đại này vào tháng chạp, xưởng sẽ ngừng lãnh doanh, ăn tiệc cuối năm, công nhân bận rộn một năm rốt cuộc có thể nghi vương Quý dung thời gian mấy ngày để tính sổ sách; xóa mấy khoản chi lung tung, một năm này xưởng lãi ròng tám trăm lượng... Con số này đã rát khó lường, phải biết rằng mua nhà xưởng này mới chi xài năm trăm lượng, một năm hồi vốn không nói, còn lời ba trăm lượng.
Dựa theo ước định, vương Quý có thể cầm một nửa; vương Hiền cùng Ngân Linh chia đều một nửa còn lại. Thấy hắn lấy ra năm trăm lượng bạc, vương Hiền kỳ quái nói: "Nợ này tính sao vậy?"
"Tiền dư ngươi cầm đi trả nợ đi".
vương Quý nói:
"Tiền ngươi mượn lúc trước, tính cả vốn lẫn lời gần bốn trăm lượng, chúng ta trà hết nợ trước, trong lòng sẽ an tâm".
Thương nhân niên đại này, mặc kệ có từng đọc sách hay không, đều rất thành tin. Sẽ không muốn thiếu nợ ai rò.
"Mấy món nợ ngươi nó^khôn^£& cách nào trả cả".
Đáng tiếc vương Hiền không phái la thương nhân, mà là quan viên, kia là thế giới hoàn toàn khác mệt.
"Vì sao?”
“Ban đầu lúc ta rời khỏi Phú Dương, chủ nợ đã đưa giấy vay nợ cho ta, ta sớm đã dùng lửa đốt rồi".
vương Hiền cười nói:
“Chuyện của ta ngươi cũng đừng quan tâm nữa, chúng ta nợ bao nhiêu thì trả bấy nhiêu".
“Mày nói không tính".
vương Quý còn chưa nói, đà thấy lão nương một chưởng quật ngã đệ đệ, ôm năm trăm lượng bạc vào lòng nói:
...T . ■__... nri mìíi rha màv vần nhải trả. hơn nữa không