Chương 193: Lễ nhiều người không trách (1)
vốn chuẩn bị tết không liên quan gi vương Hiền, nhiệm vụ duy nhất của hắn chính là ở trong thư phòng học thuộc lòng, nhưng ai ngờ người tới bái phóng đưa đồ tết, cơ hồ là nối liến không dứt...
Người tới đẩu tiên là cha vợ của vương Quý, đến thăm thân gia là một mật, nhưng chủ yếu vân là đại bièu thương hội ngành trà Phú Dương, đưa vương Hiền chút lẻ tết.
vương Hưng Nghiệp cuối năm ngược lại càng loay hoay bận rộn, đành phải do vương Hiền chiêu đài Hầu viên ngoại, đặc biệt tới Túy Nguyệt Lâu đặt bàn tiệc uống rượu với hắn.
Hiện giờ Hầu viên ngoại là một trong... phó hội trường thương hội ngành trà Phú Dương, nhưng bởi vậy nên được không ít chỗ tốt, trà không lo nguồn tiêu thụ, còn nuốt được mấy vườn trà tốt. Càng khiến hắn vui vẻ chính là địa vị tăng lên, trước kia nhà họ Hầu ở Phú Dương chi là phú hộ bình thường, bây giờ hắn lại thành hương thân có uy tín danh dự, ai gập cùng phải kêu một tiếng Hầu hội trường, dạng đắc ý này thì là bao nhiêu tiền cùng mua không được.
Tất cả những thứ này, đều là do vương Hiền mang tới cho hán, không nói tới uống nước nhớ nguồn, tóm lại là vô cùng cảm kích, bởi vậy Hầu viên ngoại ngoại trừ tặng lê của thương hội, còn chuân bị đồ tết hậu hĩnh để cảm tạ hắn...
Mặc dù không thấy trên danh mục quà tặng viết cái gì, nhưng vương Hiền thấy sơ đã hai mươi cái, nụ cười càng thân thiết, giọng nói càng thêm nhiệt tình:
"Phải là ta đi thăm lào gia tử mới đúng, không ngờ khiến lão gia tử đích thân đến đây, thật có lỗi".
“Đại nhân nói như vậy thì khách khí quá".
Nụ cười Hầu viên ngoại sáng lạn nói:
"Nếu ngài về trong huyện, chắc chắn sẽ kinh động một mảnh, vân là lão hủ tới đây mới hợp".
“Cứ bảo anh vợ tới là được mà".
"Biết đại nhân không muốn gặp hai bọn nó, lão hủ sao có thể khiến
đại nhân ăn tết ngột ngạt được?"
Hầu viên ngoại cười nói.
“Lào gia từ sao nói vậy, ta nào hay cáu vậy?" vương Hiên lấc đâu cười nói:
"Chuyện trước kia đà sớm qua rồi, ăn tết mời bọn họ tới, ta mời bọn họ uống rượu".
“vậy thi tốt, quả nhiên là đại nhân rộng lượng, ta đúng là tàm tiểu nhân rồi".
Hầu viên ngoại cao hứng nói, hắn biết đày là vương Hiền cho hấn mặt mùi.
Uống rượu xong, vương Hiền đưa Hầu viên ngoại đến bến thuyền, nhìn hắn lẻn thuyền rồi mới về trong nhà, chi thấy lão nương vui hớn hở.
vương Hiền không khôi thầm than, lão nương đúng là thấy tiền liền sáng mắt, có điều cầm lấy danh mục quà tặng vừa nhìn, quả thật cũng láp bắp kinh hài. Chi thấy Hầu viên ngoại tặng gà, vịt đều hai mươi cặp, thịt heo tươi một trăm cân. thịt dê bò đếủnăm mươi cân, cá thì, cá dao,
--
ĐẠI QUAN NHÂN J^Tac giả: Tam giới đợi sư
cá hoa vàng đều hai mươi con, cá linh tinh một trăm cân, còn cả đồ ăn đủ loại, vu quả hai mươi cân.
Nhũng thứ này giá trị gần trăm lượng bạc, lào Hầu đúng là bò vốn. Có điêu so với lẻ tẻt thương hội ngành trà đưa tới, lại là tiêu vu gập đại vu rồi. Đồ tết của thương hội số lượng không nhiều, nhưng đều đáng giá... Tóm hùm năm mươi cặp, cá muối năm mươi con, hải sâm hai mươi cân, vảy cá mười cặp, chân gấu năm cặp, lười hươu hai mươi cặp, trăn, tùng, hạnh nhàn đều hai túi, ngoài ra, còn có năm đàn nữ nhi hồng ba mươi năm, mười đàn nữ nhi hồng hai mươi năm, cùng với hai mươi đàn rượu đủ tên.
"Con ngoan của ta".
Lào nương cười đến độ không ngậm miệng được:
"Ngươi dạy đám người kia, sao... tri ân đồ báo thế?"
"Ha ha, đây chính là bản lãnh..."
vương Hiền khè cười mà hàm hồ cho qua, nào có đem giản như vậy, mọi chuyện đều có nguyên nhân, bọn họ tự nhiên là có chuyện muốn nhờ rồi.
Mà khoa trương hơn còn ở sau đó.
Ngậy hôm sau, hội trường thương hội ngành tơ Lý viên ngoại, cùng cháu hăn... vị cao phú suât Lý Ngụ Lý tú tài, cũng tới nhà họ vương bái phòng, đồ tết mang tới cùng không nhiều, chi có hai xe lụa thượng đắng, nhưng thái độ hai chú cháu cực kính cẩn, lúc gặp nhau luôn tự nhắc nhờ minh, nhất là Lý viên ngoại, tự mắng mình như máu chó xối đầu, bảo là bị ma quỷ ám ảnh mới đối nghịch với ngài, bây giờ ta đà tinh ngộ, thật hận không thê bóp chết mình vân vân...
"Chuyện trước kia thi cứ đế nó qua đi".
Cẩu đại hộ cao cao tại thượng trước kia, nói chuyện với mình khiêm tốn như vậy, vương Hiền quả thật có chút... sung sướng, nhưng hấn vẫn tô vẻ rộng lượng nói:
“Rời khôi Phú Dương mới biết được, hóa ra chúng ta đều là phụ lão hương thân cắt xương hợp gân, mình đấu tranh nội bộ có ý gì? Chúng ta nên ôm thành chính quyền, làm nên thứ vẻ vang ờ triêu Đại Minh".
"Phải ạ phải ạ".
Lý viên ngoại liên tục gật đầu nók
Ỳ
"Trước kia chúng ta đúng là ếch ngồi đáy giếng, trong mắt ngoại trừ Phú Dương thì không còn nơi khác, là đại nhàn đà tô kiến thương hội, khiến chúng ta bắt đầu dõi mắt xem thiên hạ, mới phát hiện mình trước kia quá hạn hẹp, sau này nhất định thay đôi, thay đôi".
"Cùng đổi cùng đổi".
vương Hiền giữ bọn họ lại ăn cơm, trước khi chia tay Lý viên ngoại nhét một phong thư vào trong tay áo hắn nói:
"Chút tâm ý, nhất định phai nhận lấ;
Chờ về nhà mở phong thư ra. vương Hiền há to miệng, không ngờ là một trăm mâu ruộng nước Hàng Clúìu, liên khé ước rò ràng viết tên của hắn... Lúc này vương Hiến mới bièt. hóa ra tơ lụa là ngụy trang, đưa ruộng mới là thật. I t
Một mẫu ruộng nước Chiết Giang rẻ nhất cũng phải hai mươi lượng bạc, một trăm mâu chính là hai ngàn lượng, nhà họ Lý vì mong được hắn thông cảm, thật đúng là đã bỏ vốn gốc...