Chương 194: Trâng tráo (1)
Trong thư phòng mùi thơm bức ngườpcó điều không phải mùi bột đàn hương, mà là mùi rượu áồ ăn.
vương Hiền cùng Lục viên ngoại, váy quanh bàn nhò, ngồi xếp bàng trên giường. Trên bàn nhỏ không phai trà cụ, mà là nồi lừa đỏ au. Đốt dưới đáy nồi chính là than bạc thượng đăng, không khói lại không bụi. Trong nồi dùng gà vịt làm nước dùng, sôi sùng sục nấu miếng cá, miếng gà, măng khô, miêng sườn, miến... mùi thơm tỏa ra bốn phía, khiển người ta chây nước miếng ròng ròng.
“Mùa đông khắc nghiệt, ngổi quây quần bên nổi lẩu, uống nữ nhi hồng ba mươi năm, vậy đúng là cho làm thần tiên cũng không đổi".
Chu Dương gắp một miếng cá béo ngậy, đưa vào trong miệng hưởng thụ.
"Đủng vậy".
Lục viên ngoại lại suy nghĩ, hiện giờ giao cửa hàng sinh dược cho con trai quản lý, mình chuyên tâm lui tới giữa Hồ Quảng Chiết Giang, mặc dù ăn không ít khô, nhưng tầm mắt tâm tình đều cao hơn trước kia nhiều.
"VỊ thần tiên lục địa Trương Lạp Tháp kia, vì sao mãi không chịu lên núi? Chảng phải vì miệng rượu thịt này".
“Ha ha, có đạo lý".
vương Hiền cười nói:
"sức ăn của lão Lục thật mạnh".
"So với đại nhân vẫn còn kém xa".
Lục viên ngoại hơi đắc ýmà hớp một ngụm rượu, khen:
“Nữ nhi hồng ba mươi năm, quả nhiên là phi phàm, rượu ngon, rượu ngon".
“Ta có chút không hiểu".
Chu Dương kỳ quái nói:
“Nghe nói nữ nhi hồng này là người ThiệuỊỉứhg, vào lúc nữ nhi sinh ra chôn xuống, sao có the có nữ nhi hồng bámươi nam, chẳng lẽ nữ nhi người Thiệu Hưng ba mươi tuôi cũng không ai thèm lấy?"
"vậy không phải càng tôt".
Lục viên ngoại cười hắc hác nói:
“Lão Chu chẳng phải là thích khẩu vị vậy sao?"
vương Hiền vừa uống một ngụm rượu, thoáng cái phun ra, cười đến nước mắt giàn dụa.
Chu Dương cũng cười ha hả nói:
"Đúng là thích khẩu vị này, ăn trái cây cũng phải kiếm trái chín, tìm nữ nhân cũng là đạo lý này, mới có mùi vị".
"Ba mươi như lang bốn mươi như hổ".
Lục viên ngoại cũng cười ra nước:
“Khó trách Nhất Phàm nhà ta nói, quản gia ngươi ba ngày tới Cô Tam Tiên Tửu của ta hai lần".
"Hắn là tự uống".
Chu Dương cả giận nói:
"ông đây tinh tráng lắm đó".
Thấy vẻ mặt Lục viên ngoại không tin, hắn hạ chiến thư nói:
"Buổi tối ở vân Hương các đọ sức".
Lục viên ngoại khinh thường nói:
“Đến lúc đỏ sợ đến không đứng dậy nôi, ta cũng không cồng ngươi về đâu".
“Yên tâm, ta cõng ngươi".
Thấy hai người cậy mạnh, vương Hiền đành phải ho nhẹ hai tiếng nói:
“Hai vị, ở đây còn có người chưa thành niên".
“Đại nhân, bây giờ ngươi thử".
ĐẠI QUAN NHÂN
lác giá: Tam giới đợi sư
Lục viên ngoại chân thành mời.
hục, có thể cùng chúng ta đi
“Đi con mẹ ngươi".
Chu Dương thấp giọng mắng: "Để vương đại nương biết, còn không treo chúng ta lên mà đánh à".
"Đúng vậy đúng vậy", vương Hiền lau mồ hôi nói: “Cha ta còn không dám, ta nào có gan?"
Mấy người vừa uống rượu ăn thịt, vừa nói tục, cảm giác sung sướng đến cực điẽm. Muổn cơm nước no nê, đê chén nồi xuống, thay trà thơm, mới nói tới chỉnh đề.
“Đại nhân, kế hoạch của chúng ta có thể sẽ bị tri hoãn".
Lục viên ngoại trầm giọng nói:
"Cửa hàng lương đã xảy ra chút xung đột với trong huyện".
Ip.
"Ta biết".
vương Hiền khẽ gật đầu nói: “Ngày hôm qua ngựời của cửa hàng muối tới, đã nói chuyện này".
“Tưởng Tri huyệhĩhật quá đáng".
Chu Dương thu nụ cười, trên mật lộ vè giận dừ nói: hủy ký lại".
"Đầu năm Ngụy đại nhân vẫn còn, đà bảo đảm, thậm chí ký văn khế, thế mà giờ muốn quyt nợ, đã thông báo hai nhà chúng ta, qua năm sẽ
"Thật không ngờ Tưởng Tri huyện là người như thế".
vương Hiền thở dài nói: “Lúc trước hãn bảo đảm’ miất định sè rập theo khuôn cũ, không thay đổi chương trình Ngụy đại nhân định ra".
Dùng một lúc nói: “Lúc trước sau khi Ngô vi gây ầm ĩ với hắn, đến Phổ Giang cáo trạng với ta, ta đã viêt thư gửi vào trong kinh, báo cho Ngụy đại nhân biết việc này".
“Ngụy đại nhân hồi âm chưa?" "Rồi".
vương Hiền nói:
“Hắn nói đã viết thư chất vấn Tưởng huyện thừa, nhung vì quan viên phần đất bên ngoài rất khó lý giải tầm quan trọng của hiệu buôn, thương
hội, hăn không cỏ cách nào nói với quan viên trong kinh hoặc là tri phủ đại nhân, chi có thê bảo tự chúng ta nghĩ cách".
"Haizzz..."
Chu Dương cùng Lục viên ngoại đồng loạt thở dải, triều Đại Minh trọng nông khinh thương vẫn rất nặng, bầu không khí trọng thương bên Giang Chiết, từ trước đến nay khiến qụan viên không thích, nếu không thì ban đầu Ngụy đại nhân có thể hiêu được bọn họ, bọn họ cùng sè không cảm động đến rơi nước mắt.
“Chuyện này Ngụy đại nhân quả thật lực bất tòng tâm".
vương Hiền phân giải cho bọn họ: “Thật ra Tường Tri huyện chi là ngụy trang. Người luôn giang sơn dễ đổi bàn tính khó dời, hho dù hắn đoi tính, cũng không the nào nhanh như vậy".
Dừng một lúc nói:
“sau lưng chắc chắn là những nhà giàu không cam lòng kia đang giở trò, nói tới cũng trách chúng ta, ban đầu ta và Ngụy đại nhân quá sốt ruột đề bạt cả đám tân quý, thay thế đám cẩu đại hộ kia. Nhưng chúng ta lại rời đi quá sóm, không đợi cảcngượiđửng vững gót chân, đã bị triều đình điều đi rồi, bọn nhà giàu phán cóng là bình thường, không phản công mới là kỳ quái đó".
"Đúng vậy".
Lục viên ngoại đồng ý nối: "Hỉnh như Tưởng Trỉ huyện có nhược điểm gì đó bị bọn họ túm được, lúc này mới bị bọn họ nắm mùi dàn đi".