Đại Quan Nhân

Chương 197. Đón năm mới (1)

Chương 197. Đón năm mới (1)
“Đại tiểu thư cũng biết, hơn mười vạn dân phu xây dựng rầm rộ trên núi chúng ta, chưởng giáo sư phụ (thật sự)không có cách nào bỏ đi được.”
Đạo sĩ dẫn dầu kia vừa thấy Linh Tiêu, tựa như chuột thấy mèo, hểt sức khẩn trương nói: “Cho nên bảo chúng ta, đến thăm thiếu gia cùng đại tiểu thư...” “Sau đó thì sao?”
Nụ cười của Linh Tiêu dần dần thu lại, cái miệng nhỏ nhắn lại bĩu “sau đó xem thử tình hình của đại thiếu gia.”
Đạo sĩ nói xong kéo một lão đạo ở sau lưng qua nói:
“Trước tiên đê sư bá vân Nam Tử xem xét tình hình của Đại thiểu
“ừa...”
Linh Tiêu lúc này mới khẽ gật đầu, với lão đậo sĩ xem như khiêm nhường nói: “sư bá râu trắng, ngươi mau đi xem xem ca ca của ta đi.” “Được được.”
Lão đạo sĩ ánh mát cưng chiểu nhìn Linh Tiêu nói:
“Đại tiểu thư mời dẫn đường.” “Đi theo ta.”
Linh Tiêu liền dân cả bộn lô mũi trâu vào trong, ngượclựbò rơi vương Hiền ở bên ngoài, vương Hiền gãi gãi đầu, cũng đi theo vào trong.
Trong phòng, lão đạo sĩ bắt mạch cho Nhàn vân, cũng nói tình hình không tệ lắm, đợi tự hắn tinh lại là ổn thôi.
“Trong khoảng thời gian này trước tiên không nên cử động, đợi thiếu gia tinh lại rồi hăng nói.”
“vậy thì có khác gì không nói đậjp?..”
Linh Tiêu bĩu môi nói: t®.
“Còn có chuyện gì khác không?”
“Đại tiểu thư đã ^uống núi gần một năm, có phải là nên trờ về núi không.”
Đạo sĩ dân đầu nhô giọng hỏi.
“Đây là ý của ngươi, hay là ý của gia gia ta?”
Linh Tiêu liếc hắn một cái nói.
“Là ý của chưởng giáo sư phụ...” “Ngươi bảo tự ông đến nói với ta đi, người khác nhắn lời không
Linh Tiêu quả quyết nói:
“Quay về nói với gia gia của ta ràng, ta phải trông chừng ca ca ta, không quay về.”
“Đại tiểu thư...”

V
Đạo sĩ dần đầu kiên trì khuyên nhủ.
“Bớt nói nhảm đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Tiêu kéo căng nói: “Nếu không ta bảo Tiểu Hiền Tử cơm nước không lo, đuổi thẳng cẳng các ngươi ra ngoài.” “Đại tiểu thư người hiểu lầm rồi.”
Đạo sì dân đầu cười theo nói: l!
“Ý của chường giáo sư phụ là. nếu đại tiểu thư thật sự không muốn trở về núi, vậy thì cho chúng ta ở lại chô này, bảo vệ đại tiểu thư cùng công tử.” “Khỏi cẩn.”
Linh Tiêu lại hậm hực quăng ra một câu.
“Cẩn chứ cần chứ.”
Kể từ khi đắc tội Minh giáo cùng Cẩm Y vệ, vương Hiền ăn ngủ chẳng yên, hắn kiên trì muốn thi tú tài. V nghĩ không hắn không phải vì tăng thêm một tầng bảo vệ loại bảo vệ này có vẫn còn
Tam Giới Đợi Sư


hơn không.
^ẬÌqŨÃnnhản I

vương Hiền đang lo không biểtđuỉâu tim cao thủ đáng tin, mau mắn lên tiếng nói: “Chư vị cứ việc ở lại, ta đây liền bảo người thu dọn chỗ ở, sau này thích ăn thích uống, tuyệt đối không chậm trễ.” “sao ngươi lại phách lối nữa rồi hả?”
Đạo sĩ dân đầu bị ức hiếp trút hết lên đầu vương Hiền, trừng mắt nhìn hắn nói: “Sao còn chưa đi?” “Đây là nhà ta, ta có thể đi đâu?”
vương Hiên cười nói. V “Nhà của ngươi?”
Các đạo sì hồ đồ nói:
“Ngươi không phải là đòi nợ sao?’

“Phải đó, chưa từng nghe nói, con cái đều là quỷ đòi nợ của cha mẹ


vương Hiền cười nói.

“Không phải ngươi nói, ngươi là nhị đệ của đại ca hắn, em vợ của tỷ phuhảnsaồ-
Đám đạo sĩ lại hỏi.
“Lũ ngốc, đó không phải là hắn sao?”
Linh Tiêu cảm thấy mất mặt, thờ phì phò quát vương Hiền: “Tiểu Hiền Tử, đồ phản bội nhà ngươi.” vừa giậm chân liền chạy biến đi mất.
“Ngươi thật sự là vương Hiền?”
Các đạo sĩ sắc mặt không tổt lành quan sát vương Hiền: “vậy vừa rồi tại sao trêu chọc chúng ta?” “Chư vị đạo trưởng hung hăng thế kia, tại hạ sộ bị đánh ấy mà.” vương Hiền cười khổ nói.
“Bây giờ cũng muốn đánh ngươi.”
Đạo sĩ dân đầu giơ nắm đấm lớn như bát giấm, hung dừ nói.
“Bây giờ không thê đánh.” vương Hiềnnững không chịu lép vể bộ dạng kia của hắn, cười nói:
“Bằng không ai giữ các người lại?”
Đám đạo sĩ suy nghĩ cũng phải, đại tiểu thư dĩ nhiên không cho phép bọn họ ờ lại nơi này, nếu như lại chọc vào vương Hiền, vậy thì thật sự hết cách rồi. Đạo sĩ dân đầu ngược lại cũng sảng khoái, nói với vương Hiền:

“vậy được rồi, chúng ta huề nhat^^J^
“Được, huề nhau.”
A V
vương Hiền cười nói:
“Các ngươi cũng biết ta tên gì rồi, để cho công bằng, cỏ phải là cũng tự giới thiệu bản thân một chút không?” “Bần đạo Hoành vân Tử.”
Đạo sĩ cường tráng dẫn đầu chắp tay nói.
“Bần đạo Bạch vân Tử.”
Một đạo sĩ béo chắp tay nói.
“Bần đạo Hắc vân Tử.”
Một đạo sĩ gầy chắp tay nói.
Tổng cộng tám vị đạoỵsì, ngoại trừ lào đạò kia ra, bảy người đều là thanh niên mười mấy hai mươi mồi. chắc hắn đều là cao thủ . . . vương Hiền đương nhiên không phải dựa x ào mắt đê đoán, hắn căn cứ vào hai điểm đề suy đoán ra, thứ nhất, Tôn chan nhảu dám thả cháu trai bảo bổi một mình xuống núi rèn luyện, chứng minh công phu của Nhàn vân rất cao, như vậy Tôn chân nhândạy hắn vò công, tất nhiên càng lợi hại hơn. Như vậỵ người được phái tới bảo V ệ cháu trai cháu gái mình, chắc chắn không tồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất