Chương 203: Gặp nhau lúc khó khăn (1)
Cả buổi cláều, người tới bái hội Vương Hiền nối liền không dứt, vương Hiền vẫn đối đài khác nhau nhu. cù. đối với thương nhản hắn đêu cho tie]) kiến, với thán sì tìù chi găp mấv người thản thiện với hăn, phân lớn bị Nhị Hắc cản ờ ngoài cưa.
Buổi tối vương Hiền mượn ^a hiến Phật, bào vị Đổng sư phụ nấu một bàn món ăn noi tiếng KimLăng, thởtiệc chiêu đãi Lục viên ngoại,
Hầu viên ngoại, Lý viên ngoại cùng
Chu lào bản.
Mấy người còn lại khỏi cần nói, Lý viên ngoại với việc vương Hiền có thể men mình, quả thực có chút thụ sủng nhược kinh. Hắn không khôi đắc ý vì mình Kem thời cơ sớm, chạy đến Hàng Châu chịu nhận lôi VỚỊ vương Hiền, mới tránh được một kiếp không nói, còn được vương thị thu nạp vào tiêu tập đoàn.
Lý viên ngoại đã hiểu rõ, Phú Dương tương lai, chính là thiên hạ của tiểu tập đoàn này, bởi vậy một khi vương Hiền chính miệng mời, đúng đầu sì thân bổn huyện ngày xưa này, cảm thấy nhẹ nhõm ba phân, luôn miệng đáp úng, dứt khoát không về nhà, ờ hậu viện dùng trà nói chuyện phiếm với mấy người Lục viên ngoại, chờ tiệc nhà buổi tối.
Một là vì tăng tình cảm, hai là hiểu rồ tình hình hợn, đến lúc đó không đến mức người ta nói gỉ, mình nghe cũng không hiêu.
Trời còn chưa có tổi, vương Hiền đã tới, mấy người vội đứng dậy đón chào : ‘Đại nhân khổ cực rồi".
“Mẹ nó, mùng năm mới thiệt mệt".
vương Hiền cười ngồi xuống, nói với Lý viên ngoại:
“viên ngoại vẫn chưa đi?"
"Ăn tết mà, mọi người khỏ khăn lắm mới họp mặt".
Lý viên ngoại vội hạ thấp người cười nói: “Đuổi đi ta cũng không đi".
Trong lòng mọi người tự nhủ da mặt người này đủ dày, vương Hiền cười khoát tay, ý bảo hắn đừng khách khí nói:
“Đúng vậy, bình thường đều bận rộn, nhận dịp ăntết còn không gắng tâm sự, đúng rồi, tán gâu cái gì vậy?"
‘Nói đến giá thị trường năm nay".
Z.2?
“Mọi người cũng không quá lạc quan".
Chu Dương nói:
"sao nói thế?" .-
vương Hiềnbày ra tư thế lắng nghe.
“Trước tiên là nói về cửa hàng lương, năm ngoái phát đạt là vì đại tai mấy chục năm không gặp, năm nay theo nạn dân về quê, các nơi khôi phục sản xuất, lượng tiêu thụ giảm đã thành kết cục đã định".
Lục viên ngoại nói:
“Đại nhân phải có chuẩn bị tâm lý".
"ừm".
vương Hiền khẽ gật đầu nói:
“Chi sợ tình huống còn hòng bét hơn so với các ngươi tưởng tượng".
"Sao nói thế?"
đến phiên bọn họ hỏi.
“Không biết các ngươi đã nghiên cứu cung cầu lương thực Chiết Giang chưa?"
vương Hiền hỏi.
Mọi người lắc đầu, bọn họ còn chưa có loại quan niệm toàn cục này, chi có thể nghe vương Hiền nói:
"Năm ngoái ta bớt thời giờ cân nhắc một chút, phát hiện thật ra chi từ mật số lượng, sản lượng lương thực của bổn tinh, nuôi sống nhân khâu toàn tinh là không có vấn đề".
“vậy vì sao Hà tổng thiếu lương? Khiến giá lương cả nước cao quá /ậy?"
Mọi người hỏi.
“Đây là do không cân đối dân tới".
vương Hiền nói:
“Ngươi không thể nào phân phối theo nhu cầu tất cả lương thực cho
NI.Ó1Ỉ dich Black
ĐẠI QUAN NHÂN giá: Tam giới đại sư
mỗi người, có lương thực m^tsso nơi quá thừa, có một số nơi lại thiêụ lương, thứ bọn thương nhân mua lương thực muốn không phải là bổ sung cho nhau, mà sẽ tìm cách kéo dài loại không cân đôi này, dùng cái này để kiếm lời. VÌ vậy nơi lương thực quá thừa, lúa rẻ đả thương nông. Nơi thiếu lương thi-giá lương cao ngoài ý muôn..."
“Ý của đạýnhânlà..."
Mấy người Lục viên ngoại đều là người trong nghề, nghe vậy đã hơi hiểu ra:
“Bổn tinh thiếu lương là do bọn thương nhân tạo thành".
"ừm".
vương Hiền khẽ gật đầu nói:
“Bởi vì lương thực không cách nào phân phối theo nhu cầu, nơi thiếu lương luôn thiếu lương thực. Một khi nơi nào đó thiêu lương, thì sẽ dân tới khủng hoảng cho phủ huyện lân cận, quan phủ không chợ phép lương thực xuất cảnh, bách tính dùng sức tích lương, kết quả lô hổng lương thực càng lớn".
Dừng một lúc nói:
"Tâm lý này tên là 'Truy ứướng', mong giá hiện tại gặp trờ ngại để tăng đến thái quá".
"Truy trướng, mặt khác, là 'sát điệt1".
Hớp hớp trà cho thông cổ, vương Hiển nói tiếp:
“Đương nhiên mọi người mong muốn giá lương sẽ giảm xuống, giá lương lại se giảm không ngừng, vượt xa mọi người tưởng tượng".
"Hay cho chiêu truy trướng sát điệt".
Lý viên ngoại hôm nay đã thêm kiến thức. Rốt cuộc hắn biết vương Hiền có thể đùạ bỡn quan thân Phú Dương ở ừong lòng bàn tay, không phải dựa vào tiểu thông minh, mà là có đại trí tuệ.
“Nói như vậy, chúng ta không ngừng nhập khâu lương thực từ Hô Quảng, trùng kích với giá lương Chiêt Giang, so với trong tưởng tượng còn muốn lớn hơn".
Mấy cổ đông cửa hàng lương cũng hiểu rõ, sắc mặt rât khó coi nói:
"Nếu giá lương giảm mạnh, lợi sẽ rất ít".
“Chém ngang lưng cùng không phải không có khả năng".
vương Hiền chậm rãi gật đẩu nói:
"Chuyến lợi này, mọi người phải phòng ngừa chu đáo".
“Đại nhân nói phải".
Lục viên ngoại phụ họa nói:
“Hiện giờ chúngỉtấlà cây to đón gió, ai bắt được đều muốn cắn một cái, còn co người pmốn đuổi chúng ta đi, thời gian này thật không nhìn được phong cảnh xa như vậy".
Dừng một lúc nói:
“Nếu ngay cả lợi cũng ít, chúng ta nên sớm đổi nghề thôi".
Thật ra lời nói này, là nói cho mấy cổ đông nghe, trước đó vương Hiền mặc dù thông khí, nhưng vẫn không nói chính diện, cũng không rõ thái độ của bọn hăn. Nhiệm vụ của Lục viên ngoại, chính là giúp hăn thuyết phục mọi người.
“Đổi nghề..."
Cửa hàng lương mang cho chúng cổ đông vô số tài phú và tôn vinh, lúc này mới thành lập một năm đã lại phải đổi nghề, cho dù là ai cũng khó chấp nhận:
“Nói dễ vậy sao".
"Không dễ cũng phải chuyển, nếu không tương lai bị người chế trụ khắp nơi, ngược lại mệt mỏi".
vương Hiền trầm giọng nói:
“Huống chi, chúng ta tất sẽ có tương lai rộng lớn hơn".
“Chúng ta chuyển nghề gì?"
Chu thương nhân cũng hieu rõ tình hình, đ vậy làm vai diễn phụ.
“vận xã".
vương Hiền quả quyết nôi: ■■/ - ỊỄ
“Các ngươi hẳn rõ hơn so vời ai khác, làm nghề này có tiềm lực bao nhiêu".