Đại Quan Nhân

Chương 211: Lão nương (2)

Chương 211: Lão nương (2)
Lại nói về trong viện bẽn/KÍa, Nhàn vân Thiếu Gia tỉnh lại hơn ba tháng, đã bắt đầu khôi phục/luyện công, đưong nhiên còn cần tốn chút ít thời gian, mới có thể khôi phuc đến trạng thái trước khi bị thương.
Giờ phút này hắn khoanh chân ngồi ở trófgiường, nhưng không bắt đầu vận công, bởi vì mấy người Hàn vân Tử đang nhò giọng báo cáo cho hăn việc xung đột xay ra với Cầm Ỹ vệ. Cuối cùng, Hàn vân Tử trên gương mặt thô to lộ vè sầu lo nói:
“sư công chưởng giáo chắc chắn cũng không muốn phát sinh xung đột với Cẩm Y vệ, dù sao Đô Chi Huy sứ Kỷ Cương của Cẩm Y vệ kia thật sự rất hung ác ngang ngược, chưa biết hấn sẽ báo thù như thê nào."
Dừng một chút, thấy Nhàn vân không nói gì, Hàn vân Tử thầm nghĩ, xem ra so với Đại tiểu thư lý trí hơn hơn, liền rèn sắt khi còn nóng nói:
“Thiếu gia hay là khuyên nhủ Đại tiểu thư đi, chúng ta vân nên bớt can thiệp vào chuyện này đi, vì vương Hiền mà rước một đại địch cho núi VÕ Đang, thật sự là không khôn ngoan." ‘ừm."
Nhàn vân khè gật đầu, mấy đạo sĩ thấy hắn thấu tình đạt lý, lập tức nịnh nọt như như hước thủy triều dâng, lại thấy hắn chậm rãi đi xuống, mặc áo mang giày, sau đó đi đến bên tường, lấy bội kiếm xuống.
“Thiếu gia, ngài đây là muốn làm gì?"
Mấy người Hàn vân Tử quá sợ hãi, vội ngăn oản hắn lại nói: “Công lực của ngài còn chưa có khôi phục đâu."
Nhàn vân chậm rãi nói:
“Ta cũng không miễn cưỡng các ngươi, nhưng các ngươi cũng đừng mơ tưởng cản được ta." “Thiếu gia muốn đi đâu?"
Mấy người Hàn vân Tử cà kinh nói.
“Đi bảo hộ hắn."
Nhàn vân thản nhiên nói: “Tránh ra.' “Thiếu gia...”
Mấy người Hàn vân Tử ỷ vào Nhàn vâmThiểu Gia từ trước đến nay đều tính tinh tốt đẹp, muốn ngăn cản hắn lại.**
Thấy bọn họ cản đường, Nhàn vân đột nhiên giận dừ nộ thiên, trừng mất nhìn mấy người đạo sĩ nóÈ: , ó
“Ta không bất ép đttộớ các ngươi, nhưng bản thân ta cũng cỏ thê làm được." “Đây này..."
Mấy người đạo sĩ vội nói:
"vạn lần không được, chúng ta đi lM«ợc rồi.'"
Trong lòng khó tránh khôi rên ri, tại sao hai huynh muội này đều như nhau vậy chứ?
"Không dám làm phiền."
Nhàn vân hừ lạnh nói:
“vạn nhất lại rước thêm cho núi VỒ Đang một đại địch thì phải làm sao?"
“Không thành vấn đề, chúng ta sợ ai chứ, gặp người giết người, gặp Phật giết Phật."
Bọn đạo sĩ vội vàng thề thốt, thầm nghĩ còn không mau đi theo Đại tiểu thư, bốn người trong đó nhanh chóng chạy ra ngoài nói:
“Thiếu gia yên tâm, chúng ta cam đoan sè không để cho ai đụng vào một cọng tóc của hắn."
Nhìn bọn họ vội vã đi, Nhàn vân rốt cuộc không kiên trì nữa, hắn một lần nữa ngồi xếp bằng lại, chậm-rài nói:
Mflrdc giá: Tam giới đợi sư

ĐẠI QUAN NU ________
"vương Hiền ngày đênỉ^ nhọc chăm sóc cho ta qua một mùa đông, mặc dù chi là việc nhỏ như mieng ăn cải mặc nhưng cùng đã vượt qua huynh đệ ruột thịt."
Mấy người Hàn vân Tử nghiêm nghị cung kính nói:
“Thiếu gia nếu sớm nói như vậy, chúng ta chẳng phải đà hiểu được rồi sao."
“Bây giờ biết cũng không muộn.y^ỉẰ
Nhàn vân nhám mắt lại, gia tăng di chuyển chu thiên, cầu người không bằng cầu mình, hắn phải nhanh chóng khôi phục lại thực lực.
yẻrsỂT..... ...u____
Linh Tiêu năm đạo sĩ giữ nhà,' bản thân mình mang theo bôn người khác, hộ tống vương Hiền đi nha môn Nghiệt đài, khuôn mặt nhó nhắn của hàng vẫn căng thăng nhìn chằm chằm vương Hiền không chớp mắt, e sợ trong nháy mắt hắn đã bị Cẩm Y vệ băt đi.
Nhưng nàng lo lắng như vậy cũng không phđ là không có lý, bời vì từ nhà vương Hiền đi ra, đều rải đầy các cơ sở ngầm của Cẩm Y yệ, như người bán hàng rong ở quầy tạp hoá kia, lưu manh trên đường cũng đều là thám tử của Cẩm Y vệ, tùy thời chú ý nhất cử nhât động của nhà họ vương.
Bi Cẩm Y Vệ nhìn chằm chằm, áp lực quâ thật rát lớu, nhưng Vương Hiền cũng không bối hận, nểu lúc trước không nhanh chóng quyết định giết chết Hà Thường, bàn thân minh chắc chắn phái bị hắn hành hạ đen cửa nát nhà tan, hon nữa còn là kêu trời trời không thấu gọi đát đất không nghe. ít nhắt bây giờ còn có Nhàn vân cùng với Linh Tiêu che chở cho minh, chu nghiệt đài cũng sê không bàng quan mà đứng nhìn.
Nhân sinh nên con mẹ nỏ tiên hạ thủ vi cường, lần sau gặp phải loại tình huống này, hắn nếu càn có thể, xuất thú thị phai xuất thù, giống như ISo nương nói, nam từ hán đại wrong phu, chét đều lên trời còn phỉi lo sợ gi.
Vuơng Hiền đột ahién ỷ thức được, mồi nhãn vật cố chấp nổi danh, trên cỡ bàn đều có một người mẹ anh himg, bàn thân minh mặc dù không đủ cố chấp, nhưng lão nương tuyệt đối được xưng tụng là anh thư (anhĩà tài hoa, ánh hùng; thư là chi giống cái, phụ nữ). Vương Trong Đức ngươi không được làm lão nương tnât mặt nha.
Dọc theo đường đi miên man suy nghĩ, xe ngựa bỉnh an đến nha môn nghiệt tư, Trương thiêm sự lập tức dan hắn tới Thiêm Áp phòng cùa
nghiệt đại nhân.

Trong Thiêm Áp phòng, hai hàng lông mày của chu Tân nhíu chật lại, trầm trọng đọc timg tờ đơn kiện, lừa giận ờ hai đằu lông mày càng lúc càng dày đặc, trải qua một hồi lâu vẫn chưa có tiêu tan. Mãi đỉn khi thanh âm, bẩm báo cùa gà tùy tùng mới đem chu Tân từ trong .cơn phân nộ kéo trở về, hán mởi phun ra một ngụm khí giận thật dài, trầm giọng nói:
“Cho mời."
Lúc chờ Vương Hiền, hán không khôi lại đưa ánh mắt trở lại nhìn đơn kiện. Một thang qua, nha mòn nghiệt tư cũng không ngừng nhận được to trạng của bách tính, những đơn kiện này có cái thi đen từ thành Hàng Châu, cũng có cái đểậíír nồng thôn ngoại thành, đôi tượng tô trạng hâu như đều là cầm Y'Vệ cùa Trán phù tư chiết Giang Thiên Hộ Sở. Đây đều là đơn kiện do dân chúng chiết Giang dùng máu và nước mat Viet nên, từng tờ từng tờ đều nhuốm đậy máu tựơi, từng chữ tịmg chõ đều chất chứa đau thương, chu Tân tháy vậy Mi Riặn đùng đùng, thật muốn vỗ bàn thẻt to.
Đâu chi có hắn? Bất luận người nạo cô Ịứơng tri, nghe được nhưng thâm kịch cũng đều muốn vỗ bàn, chẳng qua là còn phải xem minh có dám vô bàn với hung thủ hay không? Hay là đóng cứa lại tự minh vô đây?
Bây giờ, dân chúng coi hán như cứu tinh, chờ mong hắn tới vô bàn, là bơi vi hãn ghét ác như thù, tinh cách không sợ cường quỵền, là bởi vi hằn chap pháp như núi, giữ gift chinh nghĩa, tựa như khi hận mói nhậm chức, dan chung chiét Gi.inà nói triều đinh phái xuồng một Unh Diện thiet hàn thỉ chúng ta vSí èòịt có đttờng sống. Hôm nạy, bách tinh lại một lần ntta rơi vào đường cùng, lại nghĩ tới cầu cứu, hắn hả có the thây chết mà không cứu được sao?
Nhưng mà dưới tình huống đơn kiệu, trước mặt nhiều như tuyết rơi đầy hời thế này, Chu Tân nhưng lại câm thấy khó xử, hắn chậm chạp không chịu tỏ thái độ, rất nhiều người đều nói hắn không lẻn tiếng thì thôi, một khi nói ra nhất định sẽ kinh người, những kỳ thật hắn thật sự là đang do dự.
Chờ hẳn giãy dụa rạ kliõi sự mâu thuẫn trong lòng, đỉ thấy Vương Hiên sớm đứng à đó, điều chinh tâm tình, CtaTm nhẹ giọng nói:
“Ngồi xuổng nói chuyện đi."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất