Chương 2151 Bị bắt (1)
"Ta có thể giúp ngươi
Liếc mắt nhìn vương hai người mới nghe thấy
“Đa tạ tông sư".
vương Hiền vái chào thật sâu, thành tàm thành ý mà nói. Quà thật hấn muốn cảm tạ Từ đề học, không chi là vì sớm ám chi đê mục cho hắn, hôm nay hán có thể tránh khôi Cẩm Y vệ vào trường thi, cũng là vì Từ đề học mờ cửa sau... vương Hiền là xen lân trong quan viên giám khảo vào bàn sớm, bời vì hắn có chức quan trong người, một mình tiêp nhận lục soát cũng nói được.
“vẫn chờ bọn họ yểm hộ ngươi đi ra ngoài đi?"
Từ đề học biết, ra ngoài cửa này, vương Hiền sè gặp cái gì.
“Lần này không cần".
vương Hiền lác đầu, cười nói:
“Học sinh không thể một mực trốn tránh, luôn phải đối mật".
“Ngươi tự giải quyết cho tốt".
Từ đề học chắp chắp tay, đưa mát nhìn hắn rời đi, thờ dài một tiếng.
viện thí cũng là mười người một nhóm đi ra, trong tiếng pháo vang vang, vương Hiền cùng chín người khác cùng ra khỏi trường đi, hêt sức bát mắt trong đại viện trống rỗng.
Nếu đến bây giờ, còn không biết hắn đà vào trường thi, vậy Cẩm Y vệ cũng không cần lăn lộn nữa, Đỗ bách hộ tự mình dàn người chờ ờ cửa trường thi, đợi suốt một ngày. Mói măt chờ mong, rôt cuộc thây được thân ảnh của vương Hiền.
Bọn Đỗ bách hộ tựa như đợi người thương nhiều năm, lại cảm giác hớn hở cùng như trút được gánh nặng, lập tức bao vây vương Hiên, cả kinh chín thí sinh còn lại chim thú tứ tán.
“Họ vương, để chúng ta chờ thật lâu, cùng chúng ta đi một chuyến đi".
Đỗ bách hộ nhìn vương Hiền từ ửên xuống dưới, lần này cũng không thể để hắn chạy.
“Dựa vào cái gì?"
Nếu vương Hiền quyết định ra ngoài, cùng biết tất là loại tinh huống này. Trong sân trống rông, mặc dù bị hơn mười tên Câm Y vệ vây quanh, thanh âm của hắn lại trầm ổn thần kỳ.
.. J „ ..3.
“Dựa vào cái gi? Dựa vào chúng ta là Câm Y vệ, băt quan tép riu như ngươi còn cần lý do sao?"
Đỗ bách hộ quát một tiếng nói:
“Mang đi".
Thủ hạ liền cho vương Hiền bộ hình cụ, bọn họ hận vương Hiền cực kỳ, chuản bị cho hăn một bộ 'Kim bộ diêu', loại xiêng xích này từ đâu khoác đến chân, tay chân đêu bị cùm, giữa hai chân bị khóa lại, chi có thể hoạt động từng bước một, đi đường tựa như gót sen nữ nhàn bước nhẹ, bởi vậy có cái tên nho nhã, nhưng là làm nhục chính cống.
Lại nghe vương Hiền thản nhiên nói:
"Ta đà là sinh đồ, theo lệ không đừợc dụng hình cụ".
Đày cùng là nguyên nhân hắn muốn mạo hiểm vào trường thi, mặc dù đều nói là tú tài nghèo, tú tái hèn, chắc chăn không sống tôt băng
______ J
ĐẠI QUAN NHÂN Tác giá: Tam giới đại sư
quan tạp chức không nhập lưu. nhưng ờ mặt địa vị xã hội, lại hoàn toàn
khác biệt.
Đội ngũ quan viên phát triển nhiều đường, vàng thau lẫn lộn, nhất là quan tạp chức không nhập lưu, phần lớn xuât thân hèn mọn, địạ vị thâp, Cẩm Y vệ tùy tiện đánh giết cùng không sao, không ai sẽ đê ở trong lòng. Nhưng tú tài thi không được, có thân phận này, ngươi liên được thừa nhận là một thành viên của sĩ phu, mặc dù là tàng dưới cùng, nhưng sè không ai phủ nhận ngươi là người đọc sách, đây là bất đồng vê chất.
Triều Đại Minh ưu đãi người đọc sách, sì phu có thể giết nhưng không thể nhục, triều đình quy định, trước khi chưa cách đi công danh, không được dụng hình với tú tài, không được gia hình cụ, đây là chuyện thiên hạ đều biết.
Kỳ giáo Cẩm Y vệ không khôi động tác trì trệ, quay đầu lại nhìn vẻ phía Đô bách hộ, Đô bách hộ cùng không khôi có chút do dự, không ngờ vương Hiền đi vào một vòng, lại biến hóa nhanh chóng thành tú tài. Nếu tú tài binh thường, còn dám bày sĩ diện với Cẩm Y vệ, chắc chăn sẽ là ngày gặp tổ tông của hắn. Nhưng vương Hiền cùng không phải là tú tài bình thường, hắn là người phái VÒ Đang cùng Án sát tư Chiết Giang cận lực bảo vệ, vân không nên làm quá phức tạp, đê tránh bị người năm chuôi cán.
"Là chúng ta sơ sót".
Đỗ bách hộ cụp mí mắt lạnh lùng nói, việc cấp bách, là đem vương Hiền áp tải chỗ Thiên hộ, đóng cửa lại còn không tùy tiện chà đạp à? Cần gì gấp ở nhất thời?
“Ngươi không phán kháng, cùng không cằn gia hình cụ".
vương Hiền khè gật đầu, liền ờ sự bao bọc của mấy tên Cẩm Y vệ, chậm rãi đi tới cửa hàng rào.
Ngoài cửa hàng rào, Linh Tiêu mắt thấy hết thảy, muốn bay qua hàng rào đẻ cứu hán, lại bị Nhàn vân giữ chặt nói:
“sáng sớm Trọng Đức đà nói với ngươi như thế nào".
“Nhưng mà, nhưng mà..."
T .inh Tiêu nhớ tới sáng sớm, vương Hiền ngàn dận, vạn dặn, lúc này mới không nôi đóa.
“Tin tường Trọng Đức, hắn nói không thành vấn đề, thi nhất định không thành vấn đề".
"Nêu cỏ vân đê thì sao?"
Đây là lần đầu tiên ra cửa của Nhàn vân trong mấy tháng qua, một mùa đông không thấy ánh mật trời, khuôn mặt trắng đến dọa người, nhưng ánh mắt lại khói phục sác bén:
“Vi huynh không xông vào chiếu ngục của Cấm Y vệ được, nhưng chi một nhà tù chô Thiên hộ, còn không ngăn nói ta".
Linh Tiêu lúc này mới yên tâm.
Cách cừa hàng rào, Cầm Y vệ đà-trõng thấy một đám người phái VÕ Đang ờ bên ngoài, tất nhiên, như lâm đại địch. Đao ra khôi vỏ, cung kéo căng, còn gác đao trên cồ/Vương Hiền, đê ngừa đám mũi trâu này cướp người.
Ngoài cửa hàng rào, vốti đà biển người tấp nập, đều đang chờ viện thí kết thúc, thí sinh ra ngoài, giờ phút này lại thấy cành Cầm Y vệ giương cung bạt kiếm, tất cả đều lui sang bên, còn Nhàn vân Linh Tiêu cùng một đám đạo sì núi VÔ Đang đứng không nhúc nhích, nhất thời vô cùng bắt mắt.