Đại Quan Nhân

Chương 216: Cứu binh (1)

Chương 216: Cứu binh (1)

Nam tử kia vừa mới chạm đất, liên phát ra một tiếng hô thảm không giống tiếng người, ttên mặt đât lũn loạn inột ảiạch. Thật không ngờ lư đả cổn này (lăn qua lăn lại), quá đúng như một chừ ‘lăn’, hãn xửa lăn, vô số viên đá nóng hổi bị thiếu đốt kia. toàn bộ liền đốt vào trong cơ thẻ hắn. Quần áo toàn thân, bị viên đá đốt cháy thành một mảnh lỗ chỗ, không tốn chút sức nào khảm vào trong da thịt của hắn - da cháy khét, thịt nướng chín, toàn thân cả người bốc lên luồng khói xanh, đây là đau đớn ở trong địa ngục tầng mười tám, mới có thể nếm trải được.
vả lại người kia bị trói tay trói chân, không đứng dậy nổi, chi có thể lăn lộn điên cuồng trên mặt đất, càng lăn thì càng bị phỏng đèn lợi hại, nhưng nếu như không động đậy, ngay cả tinh thần đều sẽ bị thiêu đôt...
vương Hiền nhìn thấy, tất nhiên sắc mặt trắng bệch, nếu như đi vào lăn một lần, cho dù có thể còn sống trở ra, cả người đêu bị phông nặng, có khác gì quỷ đâu chứ? Trong lòng của hắn lại dâng lên một suy nghĩ quái lạ, lúc trước khi ta dụng hình với đám người Trịnh Côi kia, chưa từng nghĩ đến bản thân cũng sẽ có ngày này, thật đúng là ác giả ác báo mà.
“Sao hả, tiếp theo chính là ngươi đỏ.”
Hứa thiên hộ nhếch miệng nói:
“Chuẩn bị hưởng thụ cho thật tốt nha.”
“Ta là tú tài, trước khi Đề Học chưa hủy bỏ công danh của ta, ngươi không thể dụng hình.”
vương Hiền nói lời này ngay cả bản thân cũng không tin, nếu như Cẩm Y vệ ngay cả tú tài cũng không dám dụng hình, vậy thi sớm đà đóng cửa dẹp tiệm rồi.
“Có biết người bẽn ưong lư đả cổn kia thân phận là gì không? Người ta là cử nhân.”
Hứa thiên hộ bật cười trào phúng nói: “Ngươi lớn hay là người ta lớn?”
vương Hiền hết chỗ nói rồi, trong lòng thầm mắng, ta nói, đám Cẩm Y vệ này làm sao biết nói quy cù chứ? Bọn họ vừa đến đây, chính là muốn dồn mình vào con đưcrág chết, Lãnh Diện Thiết Hàn nếu ngươi còn không tới cứu giá, vậy thì hoàn toàn hại chết lào tử rồi đó.
“Còn không muốn nói?”
Hứa thiên hộ thấy sác mặt vương Hiền bien đổi sáng tối, biết lòng đề phòng của hắn đã thất thủ.
vương Hiền thở dài nói: v
“Nói.”
Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt. Hắn chuẩn bị lừa gạt một phen, kéo dài được phút nào hay phút ấy vậy.
“Coi như ngươi biết điêu.”
Hứa thiên hộ liểc nhìn hắn một cái, đột nhiên nhếch miệng cười nói:
“Đáng tiếc ta không muốn nghe.”
Có cái gì xuôi tai chứ, đem người này giết chét kéo đi, xong xuôi mọi chuyện.
“Người đâu rồi, bắt hắn trói lại cho ta.”
Không cho giải thích, vương Hiền liền bị ấn ngã xuống đất, trói gô lại.
Hứa thiên hộ vừa muốn hạ lệnh ném vào, một tên Tổng Kỳ vội vàng chạy nhanh vào ttong, ghé bên tai hắn nhỏ giọng nói:
“Cửu gia cải trang tới rồi, còn có Hồ khan sai.”
“Bào thế nào?”
sắc mặt của Hứa thiên hộ trầm xuống.
“Chưa nói gì cả.”
Hồ Oanh là khâm sai có thế bí mật trực tiếp thượng tấu lên hoàng thượng, Chu Cửu gia là lào tiền bổi Cẩm Y vệ, Hứa thiên hộ có nắm quyền hành to cờ nào, cũng không dám chậm trê chút nào. Nói xong khong thèm nhìn vương Hien nữa, đi ra sau đổi một thân y phục hàng ngày, ra ngoài gặp mặt hai người.

“Cửu gia, ngọn gió nào đem ngài thôi tới đây vậy?”
Hứa thiên hộ vẻ mật tươi cười mềm nở chắp tay nói:
“Khâm sai đại nhân, hạ quan bên này hữu lẽ.”
“Ngươi cũng xem như là khâm sai, không cần phải khách khí.” Hồ Oanh cười nhạt một tiếng, Chu Cửu gia chi khè gật đầu.
Sau khi đã ngồi xuống cả rồi^ưlh lính dâng trà lên, Hứa thiên hộ cười nói:
“Minh Tiền Long Tĩnh mới nhất, ta không thường thức ra được chỗ nào hay, hai vị ném thừ, nếu như ưa thích, đều tặng hét cho hai vị.”
“Trước tiên đừng vội uống trà.”
Hồ Oanh cũng không nói nhảm với hắn, vào thẳng vấn đề nói:
“Hạ quan lần này, là đòi một người ở chỗ Thiên Hộ đại nhân.’
Hứa thiên hộ biết rõ còn cố hỏi nói.
“Chính là vương Hiền mới vừa đi vào kia,”
. ...
Hồ Oanh nói:
“Kính mong Thiên Hộ đại nhân nể vài phần tinh mọn của ta, hạ quan vô cùng cảm kích.”
Hứa thiên hộ muốn mờ miệng từ chổi, nhưng xem thử Chu Cửu, lời nói đến bên miệng lại sửa lời hối:
“Không biết Cửu gia đến đây là vì cái gi?”
“Ta là bị Hồ đại nhân kéo tới.”
Chu Cửu trầm giọng nói:
“Lúc trước ta đà nói với hắn, vụ án Thường Tại kia không truy cứu thêm nữa.”
“Nhưng Cửu gia có thể không biết, vụ án này còn có ẩn tình khác.”
Hứa thiên hộ nói:
“Kỳ thật, Hà Thường là bị người ta hại chết.”
“Cái gì?”
Chu Cửu giật mình, trầm ngâm chốc lát mới cấn từng chừ nói:
“Ta nói rồi, vụ án này không truy cứu nữa.”
“Cửu gia lên tiếng, tiểu nhân dĩ nhiên phải nghe theo.”
Hứa thiên hộ cười khổ nói:
“Nhưng mà đây là chuyện Lục gia căn dặn, tiểu nhân cũng là phụng mệnh làm việc.”
Thoáng dừng lại, cười hùa theo nói:
“Nếu không thì Cửu gia nói chuyện với Lục gia xem, lão nhân gia ông ấy chi cần đồng ý, tiểu nhân chắc chăn thà người.”
Chu Cửu nghe thấy những lcn này, cũng không hề có bất ngờ, liếc mắt nhìn Hồ Oanh, ý bảo, ta hời có sái đâu chứ. người ta căn bản không nể mặt ta.
Đương nhiên lại càng không nể mật Hồ Oanh, Hồ khâm sai mong Hứa thiên hộ nể tình, Hưa thiêu hộ lại không thèm quan tâm, chi quan tâm nói chuyện với ChÁCứu. Hồ Oanh thân là khâm sai, đi đến nơi nào không phải đều cầu gì được nấy. Nhưng ít ra cùng khách khách khí km. bây giơ đứng trước mặt một Thiên Hộ cầm Y vệ nhỏ nhoi, lại khiên cho mình xấu hổ như thế, trong lòng Hồ ốanh có thể không tóe lửa sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất