Chương 217: Cứu binh của cứu binh (1)
Nổi giận đùng đùng rời khói Thiên HốỵSỜ, Hồ Oanh xốc màn kiệu lên, dặn dò với bên ngoài nói:
“Đến nha môn An sát Tư.” -
Cỗ kiệu đi xuyên qua trên con đường lớn thành Hàng Châu, tức giận trên mặt Hồ Oanh thoáng chốc tan thành mây khói, chi còn lại có nụ cười lạnh lẽo, hắn tâm cơ thâm trầm, vượt xa tưởng tượng, tức giận chi là bày ra cho người khác thấy, nhưng trong lòng sớm tính toán rõ ràng lợi hại đâu vào đấy, đợi cỗ kiệu hạ xuống ờ hậu nha Án sát Tư, kiệu phu vén màn kiệu lên, liền trông thấy Chu Tân một thân y phục thường ngày đúng ờ trong sân, vẫn là dáng vẻ nghiêm túc không tùy tiện cười
Nhưng có thể ra ngoài nghênh đón hắn, đã nói rõ địa vị của hắn ở trong lòng Chu nghiệt đài.
‘Hổ thẹn, đã làm nhục sứ mệnh.”
Hồ Oanh cười khổ nói:đ bình an cho tiểu tử kia.”'
Bước xuống kiệu rồi, “Ta chi có thể bảo vệ “Vặy đã tót lắm rồi.”
Chu Tân đưa tay cùng mời nói: “Phu nhân có xuống bếp chuẩn bị vài món ăn nhẹ, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” '
“Ha ha, tay nghề của tẩu phu nhân, chính là số một nha.”
Hồ Oanh vui mừng cười nói.
Chu Tân là người Quảng Châu, món phủ Quảng phu nhân nấu tuyệt hảo số một, món ăn phủ Quảng chú trọng chất lượng và hương vị, khâu vị thanh đạm, trong thanh cầu tươi, trong đạm cầu đẹp, đúng là phù hợp khẩu vị người đọc sách, từ trước đến nay cùng sóng vai với món ăn Hoài Dương. Một con gà luộc, một đĩa thịt heo khoai sọ, một bát canh gà đông trùng hạ thảo, đà hoàn toàn mua chuộc được dạ dạy Hô Oanh, khi en trong lòng hắn bởi vì bị tính kế, chút không vui mong mảnh nảy sinh kia, tan thành mây khói.
Người đọc sách thường nói ăn không nói, ngủ không nói, hai người dùng cơm tối xong xụôi, đi sang thư phòng của Chu Tân, lại ngâm trà Minh Tiền, mới chuyển sang bầu không khí trò chuyện.
“Lão huynh thịnh tình khoản đãi như thể.”
Hồ Qanh ngồi ở trong thư phòng Chu Tân, cảm giác thoải mái gấp ngàn lần ngồi ởtrong Thiên Hộ Sờ, cười nói:
f ' J. <.
“Chẳng lè là bời vi lương tâm bất ạn?”
“Có gì bất an?”
Chu Tân thản nhiên nói.
“Nếu không phải ngươi lấy vương Hiền làm mồi câu, giờ phút này ta sẽ ở Hàng Chau sao?”
Hồ Oanh giống như cười mà không phải cười nói:
“Nghe nói hắn bị Cẩm Y vệ bắt đi, ta vừa đấm vừa xoa lôi kéo Chu Cửu, đêm tối đi gấp ba ngày ba đêm, kết quả?”
Mặc dù đã thoải mái, nhưng nhắc tới vẫn có chút tức giận.
“Hắn quả thật bị bắt rồi.” /
Chu Tân mặt không đổi sắc nói.
“Nhưng buổi chiều hôm nay mới bị bắt, tại sao ba ngày trước ngươi đã thông báo cho ta biết?”
Hồ Oanh mỉm cười nói: “Chẳng lẽ lão huynh không cần đoán cũng biết?”
“Cẩm Y vệ sẽ thừa dịp, thi ýiện bắt người, đây là rồ ràng thôi.”
Chu Tân không nhanh không chậm nói.
“Ta cũng không tin, đường đường một Án Sát Sứ Chiết Giang như ngươi, chảng lẽ khong thể bảo vệ được một thuộc hạ của mình, còn phải bỏ gần tìm xa.”
Hồ Oanh giống như cười mà không phải cười nói: “Bản thân không muốn gây chuyện, lại kéo người khác tới gánh trách nhiệm, nhìn lào huynh cả người chính khí nghiêm nghị, không thê tưởng được cũng là kẻ xảo quyệt đấy.”
“Ta quả thật cỏ thể bảo vệ hắn." \
t nhận^ nhưng nAm sau đó, lại sắc mật nặng tnu thở dài nói: “Nhưng bảo vệ được nhất thời, không bảo vệ được cả đời.”
rác giả: Tam Giới Đại Sư
ĐẠI QUAN NHẴN
Nói xong chi ra ngoài cửa sổ, tăng thêm ngữ khí nói:
“Chi cần Cẩm Y vệ không từ bỏ ý định, hán vĩnh viễn sẽ không có ngày yên ổn.”
Hồ Oanh trầm mặẹbong chốc lát, chậm rãi nói:
“Lão ca không thế
vậy chứ?”
. nào vì một vương Hiền, hao phí quanh co lớn như
“Phải.”
Chu Tân cũng không giấu điểm, khẽ gật đầu, cắn từng chừ từng chừ nói:
“Không chi có một vương Hiền gặp phải nguy hiểm, còn có trăm vạn dân chúng trong ngoài Hàng Châu, cũng đêu đang ở vào trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.”
Hồ Oanh nghe vậy cũng buồn bã, thấp giọng nói:
___ 5. . . J*..
“Cẩm Y vệ ợ Hàng Châu náo Ịoạn quả thực không thê tưởng tượng nổi, lúc ta ở Chiết Nam cỏ nghe thấy.”
“Không phải không thể tưởng tượng nổi, mà là khiến người nghe thấy rợn tóc gáy.”
Chu Tân đột nhiên đề cao giọng điệu nói:
“Thiên Hộ Sở Cẩm Y vệ Chiết Giang, ờ Hàng Châu chính thức mở cửa cũng mới hai tháng. Bắt bớ quan lại thân hào dân chúng đã vượt quá sáu trăm người, bình quân mỗi ngày cũng phải băt mười mây người gập tai ương thì làm sao cỏ thể chi vòn vẹn sáu trăm này? Còn có gia đình của sáu trăm người bọn họ tất cả xét nhà tổn thất đến trên mây trăm ngàn vạn lượng.”
Hắn càng nói càng kích động, trên gương mặt ngàn năm lạnh lẽo kia, tràn ngập đau lòng khắc cốt:
“Thời gian qua có bao nhiêu nữ tử bị gian dâm, bao nhiêu người vô tội bị giết hại, cáo trạng dùng máu để viết từng nét bút này, chồng chât như nui ờ trong Thiêm Áp phòng Án Sát sứ của ta.”
“Thật sao?”
Hồ Oanh vừa nghe, da đầu sắp bùng nổ rồi.
“Ta đã bí mật điều tra rất lâu, vụ án hai tháng nay, từng việc tùng việc đều đã ghi chép vào trong hồ sơ, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thê xem thử.”
Chu Tân trầm giọng nói.
“Không cần, ta tin...”
Hồ Oanh làm sao có thể không tin lời của Chu Tân, hít một hơi lạnh nói:
“Ta chi biết là bọn họ làm xăng làm bậy ở Hàng Châu, nhưng không biết đã đến mức độ nhân thần đều phẫn nộ thế này.”
“Hay cho một câu nhân thần đều phẫn nộ, nói vô cùng thích đáng.”
Chu Tân vỗ bàn, ánh mắt rực lửa nhìn Hồ Oanh nói:
“Khiết Am chính là khâm sai thiên tử, thay thiên tử tuần thú, mắt thấy đất Chiết Giang này, đã trở thành địa ngục trân gian, làm sao có thê không tấu báo lên cho thiên tử biết?”
“Cái này ...”
Hồ Oanh trong lòng thầm nhủ, quả nhiên là muốn mượn dùng cái miệng của ta đây, trên mặt vân không chút thay đối nói:
“Lão huynh là nghiệt đài một tinh, làm việc cũng giống như Đô Sát viện, cớ gỉ dùng người khác thay mặt tấu báo?”
-WTuml tồn tại ý nghĩ khư khư giữ
“Khiết Am chớ cho ràng, mình.”
Chu Tân nghiêm mặt nói:
“Tục ngừ có câu, JLJiri nào, thi suy nghĩ việc chính trị của chức yị đó, ta làm nghiệt đài mộỗtinh, liều cà tinh mạng của minh, đương nhiên cũng phải bảo vệ bình an của một tinh, tinh Chiêt Giang ngày hôm nay dân chúng đồ thán, cương thường đảo ngược, ta làm sao có lý do bỏ mặc
không quan tâm?”