Chương 217: Cứu binh của cứu binh (2)
Thấy Chu Tân tràn đầy ía. Hồ Oanh cũng nghiêm
mặt nói:
“Không sao.”
Chu Tân chậm rãi lắc đầu, biểu lộ chua xót nói:
Sề ......, s
“Chi là xây dựng Thiên Hộ SỞ này, tuyên bố hoàng thượng không tin tưởng văn vế Chiêt Giang ta. Ta ở vào chỗ bị hiềm nghi, còn là đối tượng Cẩm Y vệ điều tra, lời nói ra làm gì có thể dùng được?” “Cũng phải.”
Hồ Oanh sắc mật nghiêm túc gật đầu, hôm nay phạm vi điều tra, đã thu hẹp lại đến trẽn người ba vị thượng cắp Chiết Giang, ba người trước khi chứng minh được bản thân ttong sạch, quả thật không dê nói chuyện
Đương nhiên, lời này hắn sẽ không nói với Chu Tân:
“Chi bằng đợi một hồi...”
“Ta có thể đợi, dân chúng Chiết Giang không đợi được.”
Chu Tân thở dài thật sâu, chắp tay nói với Hồ Oanh:
“Cầu Khiết Am lào đệ suy nghĩ vì bách tính lẻ dân, đem tình hỉnh Chiết Giang thượng tấu lên với hoàng thượng, hoàng thượng anh minh nhân ái, tất nhiên không đành lòng nhìn bá tánh của hắn chịu đựng sát hại...”
“Thượng tấu thay ngươi tất nhiênkhông cỏ vấn đề.”
Hồ Oanh cau mày nói:
“Nhưng việc này không phải chuyện đùa, còn cần bàn bạc kỳ lưỡng hơn. Không phải ta giội nước lã xuống đầu ngươi, quan dân Chiết Giang lần này chạm đến vảy ngược của hoàng thượng, hoàng thượng mặc dù yêu thương dân chúhg, nhưng lúc nàýi không nhất định sè yêu thương dân chúng Chiết Giang ...” “Haizz...”
Chu Tân biết điều Hồ Oanh nói là sự thật, thánh thượng vui buồn thât thường, tính tình khó dò, có đôi khi như nhân ái từ bi giống như Nghiêu Thuan Vũ Thang, có đôi khi lại tàn bạo lành khốc giống như Tần Thủy Hoàng, Tùy Dạng Đế. Thí dụ như năm đó sau khi Tình Nan thành công, hãn đa tùng thề không giết thần từ của Kiến văn, lực mới bắt đầu cũng là làm như thế, nhưng sau khi bị Phương Hiểu Nhụ chọc giận giết chết mười tộc của han, thi càng không thể vàn hồi, giết sạch cựu thằn trong thiên hạ không nói, còn đem thẻ từ con gái của thần tử bán vào giáo phường, mặc người làm nhục.
Từ góc độ này mà nói, Chu Tân đối với Phương Hiếu Nhụ tràn đầy ác cảm, cho ràng người này vì cái gọi là đạo nghĩa, không chi có liên lụỵ gia tộc bản thân bị tàn sát gần như không còn, còn làm hại vô số người chết không có đất chôn thân, đẩýtưyệt đối không phải đạo nghĩa chân chính.
Từ trong phút chốc thấvhần khôi phục lại tinh thần, Chu Tân lộ vẻ sầu thảm nhìn Hồ Oanh nói:' “Thánh thượng... Thực sự có ý muốn trừng phạt Chiết Giang sao?”
“Hoàng thượng làm sao có thể nói lời như vậy, chẳng qua là người bên dưới đoán mò thôi.”
Hồ Oanh cho vĩnh Lạc một câu trong sạch giả vờ, lại nói:
“Neu không thì Chiết Giang gần sát vách Trực Lệ, Kỷ Cương dám đê cho thủ hạ hàhh hạ như vậy sao? Ta nghe nói lúc ấỵ vì tranh Thiên Hộ cua Thiên Hộ SỞ Chiết Giáng này, thuộc hạ của han cạnh tranh ra giá với nhau, họ Hứa này ra giá năm mươi vạn lượng bạc một năm, mới nhận được cái chức vụ này.” ‘Thực là coi trời bằng vung.”
Chu Tân oán giận nói:
“Chẳng trách chi hắn vừa nhậm chức, liền sống chết vơ vét cướp đoạt, hóa ra là cỏ chi tiêu sao.”
“Cho nên ta suy đoán, trong vòng một năm, hoàng thượng là sẽ không để ý chuyện Chiết Giang.”
Hồ Oanh thở dài nói: “Cho dù náo loạn đến lật cả trời chăng nữa.”
“Ta tin tưởng đó là hoàng thượng không biết tình hình cụ thể. Nêu như hấn biết tình hình thực tể, không thê nào mậc cho bọn họ làm xăng
làm bậy.’'
■-----------itĩểiậe
r ■ r a
' giả: Tam Giới Đợi Sư
ĐẠI QUAN NHÂN
“Đừng quên, Chiết Giang thế nhưng là trọng địa giàu có của Đại Minh, tren mấỵ trăn ngàn vạn lượng bạc, có bao nhiêu sẽ chảy vào quốc khổ? Huống hồ còn có Minh giáo như hô rình môi.”
“Ngươi nói rất cỏ lý, nhưng lời này không phải ta có thể nói ra.”
Trên mặt Hồ Oanh treo một nụ cười khổ nói:
“Đại khâm sai như ta đây, ờ trong tinh còn có thể miền cường một chút, quay về kinh thành còn được xem là gì đây? Chẳng qua chi là một quan ngũ phẩm mà thôi^đay là j>hừng lời ta nên góp ý với hoàng thượng sao?”
“Chi có thể... cố gắng hết sức mình.”
Chu Tân cũng biết, chuyện này cỏ chút miễn cưỡng khó chịu.
“Bảo ta ăn cơm sống không sao cả, nhưng không bảo đảm không tiêu chày”
Hồ Oanh cười khổ nói:
“Ta bãi quan mất chức đều là chuyện ^ỏ’ đủ sao dà quan cà ngày chui khe rúc núi này ta cũng sớm lam đủ rồi.”
tr A®
Nói xong nghiêm mặt nói:
•<'■? x......
“Nhưng loại chuyện thế nấy, nếu không thê nhất cử thành công, khó khăn lại thêm chồng chất, hơn nữa còn dễ dàng đánh rắn không chết lại còn làm bị thương chính mình, vân phải nên bàn bạc kỹ càng hơn ...”
“vậy thì bàn bạc.”
Chu Tân trầm giọng nói:
“Dù sao cách bình minh còn dài, chúng ta nhất định có thể bàn bạc ra được một biện pháp.”
“Nghĩ không ra
được cách, thì không cho đi ngủ sao?”
Hồ Oanh cười khổ nói.
‘Xin lỗi Khiết Am, ta đà quyết đánh đến cùng.”
Chu Tân vô cùng kiên quyết nói:
“Nếu hôm nay ngươi không giúp ta, ta sẽ trực tiếp vào kinh cáo ngự trạng.”
Hồ Oanh nhìn nét mặt của Chu Tân, biết hắn đang nghiêm túc, trong lòng không khỏi dấy lên sóng gió ngập ười, Án sát Sứ vào kinh cáo ngự trạng, cho dù thành hay bại, con đường làm quan của hắn đều tiêu tùng. Đạo lý rất đơn giản, chi cằn ngươi không phải là có mục đích riêng, như vậy chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, mới là con đường làm quấn làm thần. Chu Tân vì chuyện vỏn vẹn trong một tinh, thậm chí là mỏt phủ Hàng Châu, làm loạn đến tận kinh thành, biên thành chuyện lớn cả triều đình và dân gian chú ý, triều đình dì nhiên phải cho người thiên hạ một công bằng, rìhưng từ hoàng thượng đến các bộ, ác cảm đối với Chu Tân cũng có thể nghĩ mà biết.
Huống hồ là, hung hăng tát một bạt tai xuống mật Kỷ Cương, hắn có thể không hận Chu Tân thấu xương?' Nêu nhự hoàng thượng chán ghét rồi, lại bị tên cầm đầu Cẩm Y vệ này chằm chàm nhìn trúng, Chu nghiệt đài thanh danh lớn hơn nữa, cũng sợ là khó có thể chết già...
Cho nên Chu Tân nói quyết đánh đến cùng, không hề khoa trương chút nào.
“Không phải vạn bất đắc dì, không thể như vậy được.”
Hồ Oanh quả quyết nói.
“Ta trời sinh bản tính quái gở, bằng hữu không nhiều lắm, nếu như có chuyện, mong ngươi chăm sóc người nhà của ta.”
Chu Tân lại thấp giọng nói.
Hồ Oanh đầu tiên là khẽ giặt mình, ưầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói:
“Mọi chuyện có lẽ vẫn chưa đến bước đường này, chuyện này mình ta không làm được, chúng ta vẫn còn có thể tỉm người khác ...”
Chu Tân hai mắt tỏa sáng nói.
Hồ Oanh nhìn Chu Tàn. tronS
ngộ, chỉ vào hắn cười mihig:
“Ngươi khá lắm Chu Nhật Tân, chi mong chờ mỗi câu này của ta thôi, đúng không.”