Chương 218: Bức màn lớn dần dần vén lên (2)
Chu Tân khè gật đầu, cháủ trai hoàng thượng yêu quý nhất chính là Chu Chiêm Cơ, con trai yêu qu' :.ì'dt !ại không phải cha hãn Chu Cao Si, mà là Hán vương Chư Cao Hú. Chu Cao Hú vô cùng võ dũng, giống như Chu Lệ, ở trong Tình Nan chi dịch lieu tiếp lập chiên công, còn vài lần từng cứu mạng của Chu Lệ, Chu Lệ cùng từng ở trước mặt các văn võ, đồng ý tương lai truyền ngôi cho hắn. ■
Mặc dù cuốibủng hoàng đế dưới áp lực bức bách của triều thần, vân đem ngôi vị hốàng đế truyền cho trưởng tử, nhựng sủng ái đối với Chu Cao Hú càng gia tăng hơn nữa, lần lừa không để hắn nhậm phiên không nói, ra ngoài đánh trận còn để hắn dẫn binh, quay về kinh thành lại cho phép hắn tham dự việc quân cơ, tất cả địa vị tương đồng với Thái tử, khien người ta không thể không nảy sinh nhiều mơ tường viền vông ... Hoàng thượng không phải đang tìm cơ hội, chuân bị thay người bất cứ lúc nào?
Nhung đây không phải chủ đề kẻ làm thần nên nghị luận, hơn nữa Hán vương và Kỷ Cương quan hệ mật thiết đều bao che lẫn nhau, không gây phiền phức đã tốt lắm rồi, còn trông cậy vào hắn giúp đờ?
Trong lòng Chu Tân mặc niệm vài tiếng "không dám", liền hỏi:
"Người thứ ba?"
"Nội Quan Giám tổng quản Trịnh công công."
Hồ Oanh nói:
"Hắn là người hoàng thượng tin tường nhất, đáng tiếc nội quan không thể tham gia vào chính sự, mặc dù thê diện có lớn, nhưng không tốt đề nói lời lung tung."
Thời đại này Tư Lễ Giám địa vị vẫn còn rất thấp, tổng quản Nội Quan Giám mới là tổng quản đại nội.
"Đương nhiên."
Chu Tân khè gạt đầu. noi:
"Trịnh công công chiến công cái thế, văn thao võ lược, hoàng thượng từng nói nếu hắn không phải là hoạn quan, chắc chắn có thê phong Hâu. Có điểu cũng vì nguyên nhân như thế, hoàng thượng đối với hắn mới có thể hoàn toàn tin tưởng."
"Phải, năm trước Thái tôn xuống phía nam, hoàng thượng không yên tâm bất kỳ ai cả, lại bảo Trịnh công công đi theo, đủ để nói rõ vân đê
....
Hồ Oanh khẽ gật đầu.
"vậy người thứ tư?"
Chu Tân trong lòng thầm nhủ, cũng nên đến lượt Thái tử rồi chứ?
"Người thứ tư, là Chi Huy sứ Cẩm Y/ỳẹ Kỷ Cương..."
Nhắc đến cái tên này, giọng nói cùa Hồ Oanh không tự giác thấp đi vài phần, giống như sợ hh^ẩm V) vệ chỗ nào cũng nhúng tay vào, nghe thấy được.
"Haizz..
Chu Tân thờ dài một hơi, cũng phải, thủ lĩnh đặc vụ đại nội có thể không được tin tường sao? Chi là không ngờ xếp ở trước cả Thái tử, thật sự khiến người khác bực mình.
"Chăng lẽ Thái tử chi có thể xếp thứ năm thôi sao?"
"Thật ra thứ năm là Triệu vương."
Hoàng đế vĩnh Lạc tổng cộng có ba con trai, đều là do Từ hoàng hậu sinh ra, Triệu vương Chu Cao Toại là người nhỏ nhât. Đứa con út này sẽ luôn luôn nhận được nhiều yêu thương của cha mẹ hơn, hơn nữa Chu Cao Toại ngày thường phong lưu phóng khoáng, tài hoa rực sáng, bàn về thông minh tài trí, đại ca nhị ca có thúc ngựa cũng không đuôi kịp, vì vậy sự yêu thích của hoàng đế đối với hắn, chi đứng sau Hán vương, vượt xa Thái tử...
Hồ Oanh nót xong thờ dài nói:
"Thật ra ngay cả Kiến thiên quan, Hạ tư đồ, cũng nhận được nhiều ưu ái hơn Thái tử, chi có điều có danh phận Thái tử, hoàng thượng cũng không thể quá đáng quá mà thôi."
"vậy Thái tử còn có thể nói chuyện sao?"
Chu Tân mặc dù đối với tình cảnh của Thái tử có nghe thây, nhưng quả thực không ngờ, lại tồi tệ đến mức này.
"Chính là bời vì tinh cảnh khó khăn..
Hồ Oanh trầm mặc một hồi lâu, mới nói khè:
"Cho nên mới không thể không nói chuyện."
"Cũng có đạo lý lắm."
Chu Tân khẽ gật đầu, trên
"Chỉ là chuyện này, cời
ĐẠI QUAN NHÂN
và Hán vương hay không?"
"vậy cũng hết cách rồi.
lo lắng nói:
1 ửanh giành của Thái tử
tác giá: Tam Giới Đợi Sư
Hồ Oanh cười khổ nói: "Trừ phi có thể mời được Diêu Quảng Hiếu, bằng không thiên hạ ngoại trừ Thái tử, còn có ai không sợ Kỷ Cương?"
Chu Tân vẻ mặt sầu nào nói: "Tuyệt đối đừng ữờ thành tội nhân thiên cổ, nếu không thì lại nghi cách khác." "Cứ làm như vậy đi, Thái tử mặc dù không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là Thế tử bốn năm, Thái tử mười hai năm, sau lưng có bách quan ủng hộ, đinh đầu có tổ tông bảo vệ làm sao có thê mặc cho phường Hán vương, Kỷ Cương ức hiep?)Luc (nên ra tay thì sẽ ra tay, thắng bại cũng giữa lúc chưa định nàỵ." .
Thái độ cùa Hồ Oanh và Chu Tân lại bắt đầu đổi chỗ cho nhau, bây giờ Chu Tân bắt đầu do dự, Hồ Oanh lại muốn thử xem sao:
"Huống hồ, chúng ta đem chuyện này báo lên, làm và không làm, nên làm thế nào, quyền quyết định trong tay Thái tử, nểu hăn cảm thấy không ổn, không làm là được." "Cũng phải."
Chu Tân khẽ gật đầu, bắt đầu từ khi hoàng đế yvình Lạc đại khai sát giới với cựu thần của Kiến văn, pháp tư của triêu đình đã thủng rông kêu to, trên đời này dám khiêu chiến cùng Kỷ Cương, thật sự quá ít, xin Thái tử giúp đờ, dường như là cách làm duy nhât..
Sau khi hai người nghị định, Chu Tân suốt đêm thảm kịch nhân gian xảy ra tại Hàng Châu viết thành bản điều trần dày trục, sau đó trịnh trọng ký tên của mình lên.
"Thật ra ngươi có thể không kí tên."
Hồ Oanh nói khẽ: "Để Thái tử biết là được rồi." "Không, ta phải nhất định phải kí tên."
Chu Tân lại kiên định lắc đầu nói:
"Một khi có chuyện xảy ra, nên gách trách nhiệm chính là ta." "Haizz..."
Hồ Oanh thở dài, không ngăn cản thêm nữa. Tiếp nhận điều trần, cất kỳ bẽn người, lại bật cười khổ nôi: "Ngươi làm như vậy, ia cũng phải tìm người uỷ thác rồi." "Thật ngại quá."
Chu Tân lòng đầy áy náy nói.
"Ai bảo ta gập phải người bạn như ngươi cơ chứ. Ai bảo ta là khâm
Hồ Oanh chi nói ngoài miệng, trong lòng sớm đã quyết tâm, hắn ôm quyền nói với Chu Tân:
"Ngươi chờ tin tức của ta, có được hay không, nhiều nhất năm ngày, cho ngươi một câu trả lời." "Nhờ cậy vào ngươi."
Chu Tân vái chào thật sâu.
"Nhất định không làm nhục sứ mạng."
Hồ Oanh nói xông, xoay người lên kiệu, rời khỏị nha môn quan Bô Chính, hấn vốn nên vào kinh báo cáo với hoàng đê, thuận đường đên Hàng Châu, lúc này rời khỏi Hàng Châu, đêm tối tức tốc đi đến kinh thành.
Buổi chiều ngày hôm sạu, hắn chạy đến ngoài sáu trăm dặm dưới thành Kim Lăng, địa thế hiểm trở, hiển nhiên là thành tri lớn nhât thiên hạ. Tường thành dùng đá tảng đặt nền mỏng, hoàn toàn dùng dùng gạch xanh xây bao bọc, cao tới năm trượng, mà tường thành dựa núi dân nước, chiếm hết địa lợi, vô cùng chắc chắn. Từ nam đến băc đêu dựa theo sóng lưng gò thành, lúc này giống như một con bàn long màu xanh nắm ngang giữa ngàn dăm không-mây. mặt trời đỏ trên cao chiếu nghiêng trên nhũng chiếc vây của con bàn lóng này, một mảnh vàng kim óng ánh, hay cho một dán/vẻ khí tượng đại qhốc vận khí cường thịnh.
Dưới cửa thành kữmithànli. mặc dù có trọng binh canh gác, nhưng đối với tất cả người rajvau đểu thoai mái, không phải dân chúng bình thường là phải trình giấy tờ ấn đi đường . . Đương nhiên Hô Oanh không cần, dựa vào lá Hạnh Hoàng Kỳ đại biểu khâm sai trong tay vệ sì kia, trực tiep đi thẳng vào ưong thành, chạy đến cửa cung trình lệnh bài, rồi mới về nhà nghi ngơi.