Chương 219: Thái tử (1)
Sau khi Đại Minh khai quốc, thiên hạ đóng đô, Thái tổ hoàng đế Chu Nguyên Chương, lập chí phái lập cơ nghiệp muôn đời, xây dựng tòa thanh hùng vì thiên cổ, vì thế ờ trên cơ sờ triều đại trước, dốc sức xây dựng thành Kim Lăng, dùng thời gian hai mươi năm, trên trăm vạn nhân lực, xây dựng nên tòa thành lớn nhảt thiên hạ này.
Đúng vậy, tòa thành được mệnh danh là lớn nhắt thiên hạ này có chu vi chín mươi sáu dặm, thành cao năm trượng bố trí mười ba cánh cổng thành, trong thành đan xen giao nhau mấy chục con đường lớn, mỗi một con đường đều vô cùng rộng lớn, dù cho chín chiêc xe song song chạy ngang nhau cũng có thể chứa nổi.
vị trí chủ yếu của đô thành này, đương nhiên là hoàng cung câm địa uy nghiêm to lớn, cung điện lầu các đạt đến hơn vạn gian bốn phía hoàng cung, nơi làm việc của quan lại đa dạng chi chít như sao trên trời, rải rác dinh thự xa hoa của vương công qný/ tộc, tạo thành tòa hoàng thành, thậm chí thế giới thượng tầng của triều Đại Minh này.
Nhưng chân chính lấp lánh mị lực vô cùng, là bên ngoài nội thành, đó thuộc về thế giới phồn hoa của dàn chúng. Năm đó nhăm nâng cao thực lực của kinh thành, Chu Nguyên Chương ra lệnh một tiêng, từ các nơi giàu có và đông đúc như là Tô Châu, Tùng Giang, Gia Hưng, Hô Châu, di dời ba mươi vạn phú hộ, ra lệnh những phú hộ kiạ định cư vĩnh viễn trong kinh thành. Lại ở trong phạm vi cả nước, điêu động công tượng luân phiên đến xưởng quan doanh của kinh thành làm lao dịch, dân cư cố định trong thành liền vượt qua trăm vạn.
Nhìn bờ sông Tằn Hoài, đạo quán, chùa chiền, quan nha, sân khấu, dàn cư, đền thờ, nhà thuỳ tạ, cửa thành uốn lượn kia, tằng tầng lớp lớp, cửa hiệu trà, cửa hiệu kim ngân, tiệm thuốc, phòng tăm, thậm chí cửa hàng gà vịt, cửa hàng heo, cửa hàng mắm muối dầu đèn, lương thực, cần gì có đó, đầy đủ mọi thứ. Trong sông thuyên chờ lương thực, thuyên rồng, thuyền đánh cá tới lui qua lại như thoi đưa, trên đường phố xá dọc ngang, cửa hiệu mọc lên san sát, xe ngựa người đi đường đông đúc chen lan, chiêu bài lầu son nhiều vô số kể, một bức họa cuộc sống phố phường náo nhiệt, giàu có đông đúc, phôn hoa tuyệt đẹp, lưu động ờ đài VÙ Hoa, Kẻ Minh Tự, hồ Huyền VŨ, núi Thanh Lương, hồ Mạc Sâu, Triẽu Thiên cung, miếu Phu Tử . . . Trong hàng loạt cảnh đẹp thiên địa linh tú, đoạt đi sáng tạo của quỳ thần kia . . .
Trong Tử Cấm thành trước Phụng Thiên Môn, tiếng chuông trống cùng vang lên triệu tập trăm quan lên điện.
Trong thuyền hoa trang trí lỗng lẫy trên sông Tần Hoài, tiếng danh kỹ tài tử khè ngâm thơ ca hát.
Trên phổ xá trước miếu Phu Tử, tiếng ồn áo của thương nhân dân chúng rao mua rao bán.
Trong Quốc Tử Giám chân núi Kẻ Lung, tiếng đọc sách của hơn vạn môn đồ Thái Học.
Còn có trong tửu làu bến tàu kia, tiếng ngoại ngừ tiếng phiên bang của sứ già thương nhân các quốc gia.
Trăm ngàn thanh âm tập hợp thành một thanh âm — Giang Nam giai lệ địa, Kim Lăng đế vương châu. (Giang Nam phong cảnh đẹp, Kim Lăng là kinh đô đế vương)
Đây là kinh thành thủ đô của triều Đại Minh.
Tòa thủ đô hoàn toàn do Thái tổ dốc lòng xây dựng này, đương nhiên tràn đầy ý chí của Thái tổ hoàng đế. Chu Nguyên Chương đem kinh thành chia làm ba khu vực tương đối độc lập, thành đông là hoàng thành , thành bắc là khu vực đóng quân phòng thủ, thành nam là khu vực hoạt động của dân chúng. Bốn mươi năm qua, mặc dù dân thành thị biến đổi tự phát, đà đem cái loại phân chia người làm này, lung tung lộn xộn chiếm đoạt, nhung càng tới gần địa phương cùa hoàng đẻ, lại càng giữ nghiêm chế độ của tổ tông.
( SẠ4CÁ
jac giá: Tam Giới Đợi Sư
vào trong hoàng thành, tất cả phép tắc dựa theo lễ pháp, sắp xếp chật chè cẩn thận, dù một viên gạch một hòn đá, cũng tuyệt đối không được có chỗ vượt khuôn loạn phép chút nào, trải qua hơn bốn mươi năm không hề có bất kỳ thay đổi.
Chủ yếu trong hoàng thành, đương nhiên là đại nội Từ Cắm thành, tiếp theo chính là phủ Thái tử phía đỏng hoàng cung, bời vi năm ờ phía đóng nội cung, cho nên được gọi là Đông Cung.
Phủ Đông Cung Thái tử rộng lớn tôn quý, hình dáng cấu tạo đứng sau đại nội, cao hơn chư vương các công hầu, thê hiện chủ nhàn nơi đây, dưới một người, cao quý trên hàng vạn người.
Nhưng mà trên mặt Thái tử gia, cùng đà rất lâu rồi chưa từng lộ ra nụ cười, mà chuyển biến thành, sợ gièm pha lo bị chế giêu, nơm nớp lo sợ, mậc dù an tọa trong thư phòng, trong lòng cũng không yên ôn.
VÌ để cho Thái tử an tâm, vài vị giảng quan Đông Cung môi ngày thay phiên tụng « Hoàng Đinh )> , kế « Nội Cảnh » cho hãn, hôm nạy người trực giảng chính là Thái tử Tiên Mà Dương Phô (Thái tử Tiên Mà là viên quan phụ tá của Thái tử, dạy Thái tử chính sự, câu văn), hăn tính tình nho nhà, hăng hái mà không màng danh lợi, giảng chút ít Đạo Hoàng Lào cực kỳ thích hợp nhất.
"Thượng Thanh, Tử Hà, Hư Hoàng tiền, Thái Thượng Đại Đạo Ngọc Thần Quân. Nhàn cư Nhụy Châu, tác thất ngôn, tán hóa ngũ hình, biến vạn thần.
Thị vi Huỳnh đình, viết Nội thiên, Cằm tâm Tam điệp, vũ thai tiên. Cửu khí ánh minh, xuất tiêu gian,Thần cái, đồng tử, sinh tử yên.
Thị viết ngọc thư, khả tinh nghiên, vịnh chi vạn quá, thăng Tam thiên, Thiên tai dì tiêu, bách bệnh thuyên. Bất đạn hô lang chi hung tàn
(Lược dịch: Từ cung trời thẩm, Thượng Thanh thiên, Kinh được viết ra, Ngọc Đế tiền, Lời thơ bày chừ, đầy châu ngọc, Tán hóa thân hình, thành vạn tiên.
Huỳnh Đình mỳ hiệu gọi Nội Thiên, Khiến tàm linh sảng, thường Tam thiên. Tâm thằn hòa hợp cùng Ngọc Đế, mắt tòa hào quang, rực ánh tiên.
Đó chính ngọc thư phải tinh nghiên. Đọc được vạn lằn, thăng Tam thiên. Thiên tai vạn bệnh, đều qua khỏi, Hô lang chăng hại, lại diên niên...)
Đàn hương khoan thai, giọng đọc của Dương Phổ cùng khoan thai, quà nhiên khiến Thái tử không lo nghi thêm gi nữa, còn lộ ra biêu tình mẽ mân, nhẹ giọng lặp lại nói:
"Thị viết ngọc thư, khả tinh nghiên, vịnh chi vạn quá, thăng Tam thiên, Thiên tai dì tiêu, bách bệnh thuyên.Bất đạn hô lang chi hung tàn . . . Tiểu Dương sư phụ, « Nội Cảnh Kinh » này quả thật thần kỳ như vậy, có thể làm cho người ta ban ngày bay lên trời sao?" "Cái này..."
Dương Phổ là nho giả, Khổng Từ không nói chuyện quái đản, bạo lực, rối loạn và quỷ thần, bây giờ vì để giải nỗi ưu phiền cho Thái tử, mới đọc một chút gì đó của Hoàng Lào, cùng không cách nào phủ nhận, đành phải kiên trì nói:
"Bầm điện hạ, thằn xem sách cố, thông thường chuyện ban ngày lên trời, đạp đất thành núi, có lè có đạo sì cao minh, cả đời khổ công tu luyện, có thể vượt qua khô ái." "Thật sự khiến cho người hâm mộ."