Chương 219: Thái tử (2)
Thái từ dáng người to béo, hai tai rù vai, mặt giống như chậu bạc, mật mày hiền hậu. Thật ra hăn mới ba mươi sáu tuôi, so với Dương Phô nhó hơn hai tuổi, nhưng bời vi mập mạp và âu lo, ngược lại có vẻ già dặn hơn đối phương khá nhiều:
"Quả thật muốn học thừ xem thế nào ..."
“Điện hạ nhất thiết không thể nảy sinh ý niệm này, phâi biết ràng tu đạo thành tiên chi có thể cứu vớt bản thân, đối với người khác không có ích gì."
Dương Phổ kiên quyết lấc đầu nói:
“Điện hạ chính là tu thánh đạo, cứu chính là cứu người trong thiên hạ, phần công đức này tiên đạo xa vời không cách nào sánh bàng được."
"Tu thánh đạo, cứu người trong thiên hạ?"
Trên mặt của Chu Cao Si, hiện ra vẻ bi ai nói:
"Ta ngay cả người bên cạnh minh cùng cứu không nổi, còn nói cái gì cứu người trong thiên hạ?"
“Điện hạ."
Dương Phổ đau lòng nhìn Thái tử, đà qua một năm đàng đãng, điện hạ vẫn chưa thoát ra khói đà kích nặng nề.
Làm một Thái tử cho một vị hoàng đế mạnh mè, rất khó, nếu như còn có một huynh đệ càng ưu tú, càng được sủng ái ở bên cạnh chàm chắm nhìn vào, vậy thì đó là khó càng thêm khó. Lời này cũng không phải già mồm, mà là khắc hoạ chân thực kiếp sống mười năm làm Thái tử của Chu Cao SÍ...
Tuy ráng ngay từ lúc vĩnh Lạc năm đầu tiên, hắn đà được lập làm Thái tư, nhưng Chu Cao Sí hiểu rất rỗ, phụ hoàng hắn muốn lập đệ đệ của minh Hán vương Cao Hú, chứ không phải minh. Chuyện này cùng rất dề hiếu, phụ hoàng Chu Lệ là hoàng đê trên ngựa võ dùng phi phàm, tuổi đà hơn năm mươi, vân giống như đám thanh niên trai tráng, có thê mở mang bờ cõi, thuần phục ngựa hung, viên chinh vạn dặm, uy chân thiên hạ.
Mà bản thân chẳng những béo tốt mập mạp, còn là một người què, ngay cả đi đường đều cần hai người dìu đờ, chứ đừng nói gì là cười ngựa bán tên, quả thực chính là một phê nhản, làm sao có thẻ lọt vào trong mắt của phụ hoàng được? Đệ đệ Cao Hú thì càng khôi phải nói, chẳng những sinh ra giống như phụ hoàng khôi ngô cao lớn, nhắt biêu nhân tài, có cái dùng vạn người không băng, mang binh đánh giặc lại càng giống như nhau. Phụ hoàng sè nghiêng về phía ai, không nói cùng đủ để biết rồi.
Trên thực tế, hai người tranh giành địa vị Thái tử, ngay từ lúc đầu đà ánh lửa tung tóe khắp nơi.
Lúc trước khi Chu Lệ muốn lập Thái tử, theo như lệ trưng cầu ý kiến của bá quan, kết quà đám vò tướng đồng lòng ủng hộ Chu Cao Hú, dù sao lúc Tình Nan mọi người kề vai sát cánh hăng hái chiên đâu, đó là các anh em cùng nhau tranh đoạt. . . Thậm chí còn cùng nhau chơi gái.
Mà các quan văn thi đồng loạt ủng hộ Thái tử, lòng tin của bọn họ rất vừng vàng — từ xưa phế trưởng lập thứ, quốc gia tất có đại loạn.
Hai bẽn lảm vào giăng co dừ dội, chính là một câu thánh tôn của Giải Tắn, mới khiến cho Chu Lệ có khuynh hướng lập Chu Cao SÍ.
Nhưng mà ngoại trừ bể ngoài và thản thể, ttên tính cách Chu Cao Si cùng hoàn toàn trái ngược với phụ hoàng. Hăn tinh tình ôn hòa, trung hậu nhản từ, Chu Lệ lại hùng tài vì lược, hào hùng ngàn xưa. Chu Cao Sí vẫn luôn rất tôn kính thậm chi sùng bái phụ hoàng của minh, nhưng Chu Lệ còn có một mặt tàn bạo biến thái, đặc biệt đôi với việc giêt hại đại thần Kiến văn, khiến cho hán rất khinh thường, thường xuyên mờ
Tác giã: Tam Giới Đại Sư
miệng khuyên can, điều này làm cho Chu Lệ đổi với hắn rất tức giận.
Đạo lý rất đơn giản, lào tử ra sức giết người, chẳng phải vì tương lại ngươi có thẻ ngồi vừng vàng trên giang sơn này đó sao? Ngươi ngói không hường lộc còn muốn giả bộ làm người tốt, khiến lào tử lưng mang tiếng xấu, thật sự không đáng làm người cho nên người trong thiên hạ đểu cỏ thẻ can gián, chi có riêng Thái từ không thẻ can gián. Nhưng Chu Cao Sí vẫn nhịn không được phải can gián, kẻt quả dân tới phụ hoàng giận tím mặt, chuẩn bị phế Thái tử.
Thời khắc nguy cấp, Giải Tấn lại lập công lớn, hắn bảo họa sư nổi tiếng kinh thành làm một cái binh phong, bên trên vè một con hô dàn theo cả đám hô con, làm dáng vẻ phụ tử thân thiêt, sau đó dâng vào trong cung. Chu Lệ nghe thấy đích thản đi xem thử, Giải Tân cùng đi với hắn đột nhiên đứng dậy, múa bút vây mực, ờ trên binh phong đẻ bài thơ:
Hổ làm vua muôn thú, ai dám chạm uy nó. Chi có tình cha con, một bước lại ngoảnh đầu.
Giải Tẩn không hổ là đệ nhất tài tử Đại Minh, lại lằn nữa đả động hoàng đế sâu sắc. vinh Lạc nhìn qua bức tranh kia, bài thơ kia, hôi lâu không nói không răng, sau đó không nhắc đến chuyện phê Thái tử nữa.
Kỳ vọng của Chu Cao Hú lằn nữa thất bại, nhưng hắn cùng không phải là không có thu hoạch, vì đền bù tổn thất cho đứa con nhiều lần liện tiếp bị minh cho leo cây này, Chu Lệ gần như là sủng ái hắn vô bờ bên - Chu Cao Hú không muốn đi phiên, được, vậy thì khoan đi đà, cùng ta viển chinh Mạc Bắc đi đánh Mông Cổ Thát tử đi.
Chu Cao Hú là thuộc về chiến trường, lúc đi theo Chu Lệ xuất chinh) biểu hiện phi thường tốt, rất được Chu Lệ yêu thích, lại đẻ cho tự hăn lựa chọn nơi lưu lại. Đây là ân điên vô cùng to lớn. Nhưng Chu Cao Hú càng tuyệt hơn, hắn nói ta không muốn đi đàu cả, ờ lại ờ kinh thành phụng dường phụ hoàng. Chu Lệ cùng không nờ xa cách lâu dài với đứa con này, lại đồng ý yêu cầu của hắn.
Cái này hoàn toàn khích lệ sĩ khí của đám người Hán vương, từ nay về sau bọn họ trắng trợn liên lạc vây cánh, mua chuộc đại thản trong triều làm nanh vuốt, đối với đảng Thái tử liên tục giáng đòn đả kích nặng nề.
Người đầu tiên bị lật đổ, chính là Giải Tấn rường cột dẫn đầu, đây là nhất định. Hơn nữa Giải đại tài từ không chú ý chuyện vặt vành, mọi chuyện cố gắng vi Thái tử, dần dà, hoàng đế cùng không thích hán. Chu Cao Hú nhám chuẩn thời cơ, giá họa Giải Tấn, rốt cuộc khiến phụ hoàng giáng chức xuống Quảng Tây trước, lại giáng chức xuông Giao Chi. . . Suýt nữa sung quân đèn chân trời góc biên rồi.
Ba năm sau, hoàng đế hết giận, thăng Giải Tẩn lên làm Quảng Tày Hữu Bố Chính sứ, Giải Tấn cho rằng mình có cơ hội lại lân nữa được thánh thượng yêu thương, liền mượn cơ hội vào kinh tấu chuyện, thật ra là muốn cho hoàng thượng giừ mình lại. Nào ngờ hắn trên đường đi chậm một chút thôi, đợi khi đến kinh thành, Chu Lệ đà đi tuân biên giới. Giải Tắn đành phải yết kiến Thái tử, ấm ức trờ vẻ.
Nào ngờ đâu chuyện này bị Hán vương điều tra biết được, lại vào gièm pha nói hán "Thánh thượng vừa ra ngoài, liền lén gằn gùi với Thái tử, thánh thượng vừa vê, bò mặc lẻ quân thân".
Thừa dịp hoàng đế đi tuần, chạy đến kinh thành lén lút gặp Thái tử,