Chương 222: Vĩnh Lạc đại đế (2)
Mất nhìn cục diện cực tốt chuyển tiếp đột ngột, mình cho dù đi thế nào, trong vòhg ba bước tất bị chiếu chết, Chu Lệ vuot một con cờ, giống như tự hoi ttong chốc lát, ngẩng đầu nói với Trịnh Hòa:
"Tam Bảo, tháng trước quốc chủ Tô Môn Đáp Lạt cầu viện với triều đình, nói có một ngụy vương tên Tô vu Lợt gì đó cướp đoạt chính quỵền, hi vọng thiên triều có thể xuất binh bát vi vương, giúp hắn phục quốc, việc này ngươi biết không?"
Trịnh Hòa âm thầm cười trộm, Hoàng thượng lại ra chiêu này, vừa chịu không được thất bại, vừa muốn dời mục tiêu, nhưng biêu tình không chút dao động, đáp khẽ:
"Thần cỏ nghe thấy, nghe nói Tô vu Ị^tkia cũng phái đệ đệ của hắn, tới thinh cầu sắc phong".
Thái giám chức vụ cao của triều Minh cũng tự xưng "Thân", chứ không phải nô tài.
"Không sai".
Chu Lệ khẽ gật đầu, hừ lạnh một tiếng nói:
“Tô vu Lạp hắn là thứ gì, cũng dám tới van cầu trầm sắc phong? Nếu trầm đáp ứng hắn, chẳng phải khiến các quốc chủ phiên bang trái tim băng giá?"
“vậy ý của bệ hạ là?"
Trịnh Hòa căng thẳng hòi.
“Trẫm định phái ngươi lại đi Tẩy .Dương".
Chu Lệ trà lời hời hợt, giống như nôi một việc nhô không đáng kẻ. Có điều đối với vị hoàng đế vĩnh Lạc cộng tích vĩ đại không gì sánh được này mà nói, đây quả thật không tính là đại sự gì. Dừng một lúc, hắn liếc mắt nhìn Trịnh Hòa nói:
"VÌ quốc chủ Tô Mon xuất binh thảo phạt Tô vu Lạp".
Trịnh Hòa hai mắt tỏa sáng, đây chính là điều hắn mong đợi nhất, nhưng hắn hai mất tôa sáng chi suy nghĩ cho mình, còn phải suy nghĩ cho Hoàng thượng. Nói khẽ:
"Hình như chư vị đại nhân không quá đồng ý lại tới Tây Dương".
"Hừ, chẳng qua lại kiểu cũ trái tổ chế, hao người tốn của".
,___..
Chu Lệ hừ một tiêng nói:
"Lỗ tai trẫm nghe đến độ đóng kén rồi!'.. ợ
Nói xong vỗ mạnh bàn, khiến quânđờ chấn đến nảy lên, thế cờ nhât thời tan loạn, lúc này hoàn toàn không c0ằch nào khác đánh tiếp.
"Trẫm uy đức hà bị, tứ phường phục tùng, mười năm qua, các quốc gia Nam Dương nườm nượp tới tnều, đều cổng nạp triều ta, nghe ta làm chù”.
Chu Lệ chậm rãi vuốt chòm râu, vênh mặt nói:
“Quốc chủ Tô Môn Đáp Tịch, là quả nhân tự mình sắc phong, bây giờ người ta đã cầu tới cửa rồi, nếu ựẫm không đáp úng xuất binh, chảng phải khiến các phiên Nam Hải thât vọng sao?"
Dưng một lúc, Hoàng đế hừ lạnh một tiếng nói:
"Đám xuẩn tài trong triều kia, chi cho là đi Tây Dương hạo người tộn của, lại không nghĩ thư, trầm thu lợi từ trong mậu dịch triều cống, gâp mười lần phí tổn rạ biển, quà nhân còn trông cậy vào ngươi kiếm tiền trở về để bù io thủng ấy".
“Hoàng thượng bớt giận".
Trịnh Hòa nén hưng phấn trong lòng, trầm giọng nói:
“Thần tuân chi là được".
Thấy vua tôi kẻ tung người hứng, Diêu Nghiễm Hiểu cũng không nhìn bàn cờ, nâng chén trà nhỏ lên, liền nhìn phoợg cảnh ngự hợa viên, thường thức VŨ Di Đại Hồng Bào. Trà này ban đầu không có tiếng tăm gì, về sau năm Hồng VŨ thứ 18, Mã hoàng hậu nhiễm bệnh, trăm y không có hiệu quả, tân khoa trạng nguyên Đinh Hiển dâng lá trà ờ quẻ hương, hoàng hậu sau khi uống rất nhanh đã khỏi. Thái tổ hoàng đế mừng rờ, ban thưởng một kiện hồng bào, lệnh Đinh Trạng nguyên tự mình đi Cừu Long khoa, khoác lên cây trà để bày long ân, Đại Hồng
^2 /ẾTác giả: Tam giớl đại sư
Bào cũng vì vậy mà được đặt. Từ đó, trà này liền thành trà công chuyên cung cấp cho hoàng gia hưởng dụng, đại thần bộ đường tầm thường đều không uong được. Dieu Nghiem Hieu không uống rượu, nhưng thích trà, Đại Hồng Bào này chính là trà hắn thích nhất.
Thấy Diêu hòa thượng uống trà không lên tiếng, Chu Lệ có chút ngượng ngùng nói:
“Thiếu sư thấy sao?"
"Bẩm bệ hạ, cựu thần chính là nhất quán ủng hộ đi Tây Phương Có thể giương oai Thiên triều. ta, kết tâm tứ hải, lại có thể đổi lấy trận bảo còn quý hơn hoàng kinvbo sting lỗ thủng quốc khố, cớ sao mà không dùng chứ?"
Diêu Nghiễm Hiểu thản nhiên nói:
“Lần trước cựu thần đi theo Tam Bảo ra biển hai năm, sau khi trở về còn thường nhớ thương, cầu Hoàng thượng khai ân, lại đê cựu thân cùng hắn đi lần nữa".
"Nghĩ cũng không được".
Chu Lệ quả quyết nói:
“Lần trước trầm nhất thời hồ đồ, lại đáp úng thiếu sư cùng Tam Bảo đi biển, kết quả vừa đi chính là hai năm, trầm ngày mong đêm mong ngươi trở về, tư vị kia quá khổ sở, lần này nói cái gì cũng không thả người".
"Haizz..."
Diêu Nghiễm Hiếu thở dài nói:
“Tuân chi".
“Ha ha, xem ra sư phụ ngươi là tĩnh qua muốn động".
*
Chu Lệ cười nói với Trịnh Hòa: \
“Còn không dìu hán đứng dậy hoạt động chút?"
Hắn đây là muốn hoàn toàn kểt thúc bàn cờ kia.
Năm vĩnh Lạc thứ hai, Trịnh Hòa đã bái Diêu Nghiễm Hiểu làm thầy, thụ trì Bồ Tát giới, pháp danh Phúc Cát Tường, cho nên cũng có thể gọi hắn là... Cát Tường Tam Bảo.
“Sư phụ, đồ nhi đỡ ngài".
Trịnh Hòa cười khổ tiến lên đỡ, Diêu Nghiễm Hiếu cười nhạt nói:
"Cũng nên đứng lên rồi, thái tôn điện hạ tới rồi".
vội đứng dậy hành lễ với Chu Chiêm Cơ từ đàng xa đi tới.
Chu Chiêm Cơ vội hoàn lễ không ngừng, năm vĩnh Lạc thứ 5, hán xuất các đi học, Diêu Nghiễm Hiếu chfnh la một trong nhũng làọ sư dạy hắn, mấy năm nay càng một mực phụ trách việc học của hắn. Chu Chiem Cơ rất tôn lanh với vị lão sư truyền kỳ này...
"Xem ai tới này?"
Thấy là Chu Chiêm Cơ, tâm tình Chu Lệ rất tốt, lúc này hoàn toàn không cần để ý tới bàn cờ kia, xoay người nhìn Tôn nhi, vê râu cười nổi:
“Chậu ngoan, tới lúc này, không sợ Hoàng gia gia bảo Diêu sư phụ khảo công khỏa dạy ngươi à?"
“Thinh an Hoàng gia gia".
Chu Chiêm Cơ dập đầu với Chu Lệ, trờ mình đứng lên, cười nói:
"Tôn nhi dám đến, dì nhiên là không sợ khảo giáo".
“Ha ha, khẩu khí rất lớn”.
Chu Lệ thấy hắc tiểu tử giống mình này, nụ cười trên mặt phát ra từ nội tâm:
“Nhưng rốt cuộc là thổi da trâu, hay thật cỏ mũi kim cương, gia gia phải thử qua mới biết được".
“Hoàng gia gia cứ việc khảo".
Chu Chiêm Cơ vừa ngẩng đầu, ưàn đầy tự tin nói.