Chương 223: Kiếm người (1)
“Hoàng gia gia không khảo ngươi học vắn kinh nghĩa, có đám học cứu đại nho dạy bảo, có Diêu thiếu sư giám đốc, phương diện này chăc chắn không tệ".
Chu Lệ cười ha hả nói: t
“Nhưng học vấn có nhiều hơn nữa, nếu không nắm rõ, không thể áp dụng, cũng chi là tên mọt sách, có khác gì kẻ dôt đặc cán mai?"
“Thiện tai thiện tai".
Diêu Nghiễm Hiếu một mực không lên tiếng, đột nhiên khen một tiếng:
“Một câu của hoàng thượng nói toạc tệ đoan khoa cừ hiện giờ".
“Đáng tiếc, phụ hoàng quá anh minh, cũng không thê không mờ lại khoa thi, trâm kém thái tô nhiêu vậy, lại có thê có biện pháp gì chứ?"
Chu Lệ than thở một câu, nói với Chu Chiêm Cơ:
“Nhung cháu nội trẫm không cần thi khoa cử, cùng không cần khoe chữ, đọc sách chính là đẻ sử dụng. Hoàng gia gia bây giờ muôn xem, đầu của ngươi có bị đám lào nho kia làm hông không..."
Dừng một lúc nói:
“Trẫm hòi ngươi, ta phái Trịnh Hòa ba lần tới Tây Dương, đám sư phụ ngươi thấy thế nào, ngươi lại thấy thế nào?"
Chu Chiêm Cơ không khỏi âm thầm kêu khổ, vấn đề này thật khiến người ta vò đầu, vào năm vĩnh Lạc thứ 3, Trịnh Hòa lần đầu tiên suất lình hạm đội xuống Tây Dương, đà theo đó có âm thanh tranh cài. Phản đối chủ yếu là bọn văn thần, lần đầu tiên còn đờ, các đại thần bị kỳ trân dị bảo Trịnh Hòa mang về, sứ già các quốc gia dao động, ngây ngât ở loại vinh quang uy phục tứ hải, vạn bang tới triẻu, cùng không truy hói nữa.
.........., „ .
Hê là chuyện có lân một lân hai chứ không nên có lân ba, đên lân ra biển trước, lời phẫn nộ của đám triều thần đà nhiều hơn, lần này phát hiện Hoàng đế lại có ý đi Tây Dương, bản sớ khuyên can giông như tuyết rơi, lời nói cũng rất kịch liệt. Khiển Chu Chiêm Cơ khó xử chính là, mấy lào sư của hắn, đà ờ trongbaha ngũ khuyên can, nếu mình trái ý lào sư, sau này gặp khó trán&khôrkhó xử, nhưng lại càng không dám làm trái Hoàng gia gia. Đành phải căng thăng nói:
“Hồi bẩm Hoàng gia gia, đám sư phụ của Tôn nhi, đều đồng ý quốc sách xa thân gần đánh của triều đình, chi là cảm thây hiện giờ triêu đình dụng binh Giao Chi, xây dựng thành Bắc Kinh, trọng tu Đại vận hà, bên Thát tử cùng không yên ôn, các tinh phía dưới lại gặp thiên tai, chính là lúc đã rét vì tuyết lại giá vì sương, trứng chọi đá, cho nên hi vọng triêu đinh tiết kiệm, cùng là có thể lý giải".
"A".
Chu Lệ từ chối cho ý kiến nói:
"Ngươi thấy sao?"
“Kiến giải vụng về của Tôn nhi có bất đồng".
Chu Chiêm Cơ lời nói xoay chuyển nói:
“Tôn nhi cho ràng, chính vi sự khổng lồ của triều đinh, vào không đủ ra, cho nên mới càng nên đi Tây Dương".
"ô?"
Nhóm dịũh Slack
ị Tác giá: Tam giới đợi sư
vẻ mặt Chu Lệ vừa động nói:
"sao nói như vậy?"
"Đám sư phụ đều là thần lý học, nhưng triều đình cần đánh trận, cằn tu hành tại, cằn đào kênh, chi có đạo lý thi không được, còn cân nhân lực vật lực, mà nhân lực vật lực, đều cần vàng thật bạc thật".
Chu Chiêm Cơ nói:
“Mọi người chi thấy hạm đội Mà thúc thúc mỗi lần xuất chinh toàn mấy trăm chiếc đại hạm, mấy vạn nhân mà, cho rằng tất nhiên chi nhiêu. Lại không nghì tới, nếu không có tiền thu, hạm đội không lô nhự thệ, làm sao có thể làm được, kiên tri hai năm ờ ngoài biến, lại không cần về nước tiếp tể?"
77
-Ha ha".
Chu Lệ nhìn Trịnh Hòa, lại nhìn Diêu Nghiễm Hiếu, ba người bèn nhìn nhau cười, đạo lý đơn giản như vậy, đám văn thần kia lại nhìn không thấu, ngay cả đứa nhò chưa tới mười sáu tuôi cùng không băng.
Thật ra Chu Chiêm Cơ cũng không phải chi đoán, mà là lúc tết đi Giang Nam, Trịnh Hòa chính miệng nói cho hăn biêt. Trịnh Hòa nói cho Chu Chiêm Cơ, ra biển chính là đốt tiền. Có thể làm cho bọn quan binh, thủy thủ vượt qua nỗi sợ với biển cả mênh mông, vừa đi chính là hai năm không thể về nước, ngoại trừ trọng thường tất có dùng phu, căn bàn không có biện pháp khác.
Hạm đội trôi một ngày trên biến, chi riêng lương hướng cho thủy thủ, quan binh, đà xài vạn lượng bạc trảng, hơn nữa tạo thuyền, sửa thuyền, tiếp tế, tặng biếu dọc đường, nếu toàn bộ do triều đình bó ra, tiêu phí một lằn đi Tây Dương, phải gần một ưăm ngàn lượng bạc. Đương kim Hoàng thượng mặc dù lập chí muôn vượt qua quân vương từ xưa đẻn nay, làm thiên cổ nhất đế kia, nhưng tuyệt không phải dạng nhị thê tỏ không biết tự lượng sức mình như Tùy Dương đê. Cho dù muôn khoe uy, tuyên dương chính thống, loại trò chơi đốt tiên tới Tây Dương này, chơi một lần thì thôi, thì tuyệt sè không có lặp lại lân hai, lại còn lân ba...
Giải thích duy nhất chính là, chỗ tốt thực tế lấy được từ việc đi Tây Dương, phải vượt qua phí tổn giao ra, chi cỏ như vậy, người mới có động lực lặp lại.
Bí mật chính ở phụ hoàng Chu Nguyên Chựơng của hắn, trong lệnh cấm biển 'ván gỗ không xuống biển' kia. Thái tô hoàng đế xuât thân tiêu nông, cho dù có thể làm ra loại phóng khoáng của thơ thiên cô như 'Trăng rắm phía xa là lười câu, cân giang sơn ta có bao nhiêu', 'Trời là lều vai đất la chiên, trời trăng sao chiếu bạn ta ngủ. Ban đêm không dám duỗi chân dài, chi sợ đạp thủng cà giang sơn', nhưng với vùng biên cà mênh mông kia, vẫn sinh ra sợ hài sâu sắc, theo bản năng cho là minh không cách nào nắm giừ. Kế đó bát đầu lo lắng, nếu con dân Đại Minh chạy ra biển, mình chăng phải bất lực sao?
Phải làm sao? De rồi, cứ bạn bố lệnh cấm biến, ván gỗ không xuống biển, ai cùng không được ra biển, vậy chăng phải không có vân đẻ nữa.
Quốc sách Thái tổ hoàng đế định ra luôn như thế, bản thân cảm thấy khòng cỏ vấn đề, vậy thì cứ làm vậy, căn bàn cần nghe ý kiến của người khác. Lệnh cấm biển lợi dụng danh nghĩa đối phó giặc Nhặt mà ban bố xuống, ai ngờ giặc Nhật quấy rầy vùng duyên hải chăng nhừng không có giảm bớt, ngược lại còn càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí từ trên biển cướp tới đất liền, từ Liêu Đông đến Quảng Đông, đều gặp xâm lược của giặc Nhật.
Chu Nguyên Chương đến chết cùng không rõ, vì sao mình càng tăng cấm biển, hoạn Oa lại càng nghiêm trọng chứ?