Chương 226: Lợi dụng ngược lại (1)
Giữa lúc nói chuyện, cừa phòng trực mờ toang, sắc mặt mọi người đồng loạt biến sắc, trong lòng thầm nhủ vui mừng sớm rồi...
vài phiên dịch mặt đen tiến vào, quét mắt nhìn mọi người một vòng, đầu mục đối với quan nhân họ Lý nói:
“Lý đại quan nhân, Thiên Hộ đại nhân chúng ta cho mời.”
Họ Lý kia chổng đỡ không bò dậy được, tiểu đầu mục trừng đám thuộc hạ một cái nói:
“Đứng sững đó làm cái gi hả, mau đỡ hắn dậy.”
Hai tên thuộc hạ vội bước lên phía trước, đỡ Lý dậy, rời khỏi phòng trực.
Phiên dịch vừa đi, mọi người trong phòng trực hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc đay là tinh huống gì vạy? Không giống như là bộ dạng muốn dụng hình, chăng lè thực sự có cơ hội xoay chuyền sao?
“Là phúc thi không phải là họa, là họa thi tránh không khỏi.”
Tiền lào chậm rãi nhắm mắt dường thần nói: “Đợi chổc lát rồi xem đi.” “Cũng chi có thể như thể.”
Mọi người lại tiếp tục năm xuống cô, nhưng đều nhìn qua cửa lao, không còn tàm tư nói chuyện nữa.
Ước chừng qua thời gian ăn một bữa cơm, phiên dịch lại đến đỡ một người ra ngoai, vương Hiền ỷ vào vẫn còn quen thuộc với bọn họ, thấp giọng hỏi: “Trương đại ca, Lý đại quan nhân?”
Tiểu đầu mục mấy ngày trước ngông nghênh kiêu ngạo, hôm nay thái độ thay đổi cực lớn, khách khí đáp:
“Thiên Hộ Sở đà điều tra rồ ràng, Lý đại quail nhân là ttong sạch, đương nhiên phải thả thôi.”
“Thi ra là thê...”
Vương Hiền khê gật đàu.
Đợi đám phiên dịch ra ngoài, trên mặt mọi người dàng lên sắc thái hưng phấn, bồn chồn, chờ mong, kích động, hiện tại có ai còn không hiểu, sau khi trải qua một hai tháng tra tấn giống như địa ngục, bọn họ rốt cuộc lại được nhìn thấy mặt trời lần nữa rồi.
Mặc dù đều nghĩ như vậy, nhưng không đến khảng định cuối cùng, vẫn khó tránh khôi lòng tràn đầy thấp thỏm bồn chồn, ửong một ngày chờ đợi giày vò, chi thay bạn tù của phòng trực bị xách đi từng người một, mài đen nưa đêm vẫn không ngùng, cho đển khi chi còn lại hai người vương Hiền và một người cao lớn, bỗng nhiên dừng lại.
Một đêm này, vương Hiền suốt đêm không chợp mắt. Người cao to bên cạnh hắn ngược lại ngáy o o ngủ ngon lành.
Trợn mắt chịu đựng đến trời sáng, vương Hiền vừa muốn mơ màng một lát, phiên dịch lần nữa xuất hiện, rốt cuộc đến lượt hắn rồi.
Người cao to nhếch miệng mỉm cười với hắn, ánh mắt lại liếc về phía binh rượu.
“Không cho phép uống trộm rượu của ta.”
vương Hiền trừng mắt liếc nhìn hắn, đi theo phiên dịch ra ngoài, đi vào trong phòng Thiên Hộ.
Trong phòng Thiên Hộ, Hứa thiên hộ cùng Đỗ bách hộ đều có ở đó, hai ngươi mắt đầy tơ máu, vê mặt môi mệt, hiển nhiên cũng một đêm không ngủ.
“Ngươi là vương Hiền.”
Hai tay Hứa thiên hộ xoa xoa gương mặt, giọng điệu buồn bực nói.
vương Hiền gật đầu, cũng không nói gì.
“Đến bao lâu rồi?”
BLACK
rjrớc già: Tam Giới Đại Sư
Hứa thiên hộ lại hỏi.
“Nửa tháng.”
Vương Hiền đáp.
“Đợi đủ rồi chứ?”
Hứa thiên hộ lại hừ lạnh nói, lời như vậy, hắn đã hỏi mấy ngày nay rồi, mấy trăm lằn, câu trả lời của tất cả mọi người đêu giông nhau “Đợi đủ rồi”, sau đó hắn sè hỏi lại “Muốn đi ra chứ?”, phạm nhân sẽ đáp “Muốn ...”, đây đều đà trờ thành đường mòn cà rồi.
“Không có.”
“Muốn đi ra thì... Gì...”
Hứa thiên hộ nói đến một nửa, mới ý thức được đối phương đổi từ, vô cùng đau trứng nói:
“Thể nào, chưa may mắn ăn một bữa điểm tâm, trong lòng không dễ chịu à?”
“Ta đĩ nhiên muốn ra ngoài, nhưng không phải là bây giờ.”
vương Hiền luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại cho ra ý mới nói:
“Các ngươi không phản tốt xấu bắt ta bỏ vào ữong đây, đà tôn hại danh dự cua ta nghiêm ttọng, không cho một câu công bàng, ta thà rằng không đi ra.”
Hứa thiên hộ vốn kim nén một bụng lửa giận, nhất thời không dồn xuống được, vỗ bàn đúng phắt nói:
“Con bà nó, nể mặt lại không cần sĩ diện, người đâu, giải đến phòng điểm tâm cho ta.”
Phiên dịch bên ngoài đáp lời bước vào, hung thần ác sát muốn bắt vương Hiền.
“vương Hiền, hảo hán không chiu thiệt thòi trước mát, chẳng lè ngươi bị dụng hình rồi mới thấy dê chịu sao?”
Đỗ bách hộ vội và khuyên nhủ.
vương Hiền căn bản mặc kệ bọn họ, một dáng vẻ lưu manh mặc người định đoạt, vài tên phiên dịch động tác lại càng ngày càng chậm, giống như lào già tám chín mươi tuổi, măt thấy sắp có thể chạm đến trên người hắn, lại chậm chạp không buông xuống.
“Dùng tay.”
Thấy vương Hiền không hề dao động, bất đắc dì, Đỗ bách hộ đành phải lên tiếng:
“Các ngươi lui ra ngoài trước đi.”
Bọn phiên dịch không hề bất ngờ ngùng tay, nghiêng mình ra ngoài.
Bầu không khí trong phòng thay đổi, uy thế của Hứa thiên hộ tan thành mây khói . . . Nếu như đến bây giờ còn không nhìn ra, bọn họ đang ở đó phô trương thanh thế, vương Hiền kiếp thứ hai làm người này coi như sống uổng rồi.
Thông qua thuốc sáp lão cha giấu ở trong binh rượu đưa vào, vương Hiền đà biết, Hồ khâm sai vào lãnh cáo trạng, thấy hiện tại tình hình này, hiến nhiên là Hồ Oanh thành công, Cẩm Y vệ nhanh chóng chùi sạch mọi thử, lúc này vờ thanh cao tí còn không kịp nữa là. Bọn họ làm sao dám động vàò một đầu ngón tay của mình?
Làm cho rõ ràng tình thế, tinh thần vô lại trong xương cốt của hắn ngay tức khắc phát tác, ngươi muốn cùng ta tính toán xong xuôi, xin lôi quá, ta đây vẫn chưa tính toán xong đó.
Trong phòng Thiên Hộ, Hửa thiên hộ sắc mật biển đổi thất thường, khi thì hung dừ khi thi đau khổ, sau nứa ngày không nên bắt đâu nói từ đâu, Đỗ bách hộ bên cạnh hắn đành phải mờ lời nói:
“Bởi vì ngươi là tú tải, dựa theo \ luật Đại Minh » , chúng ta không động vào ngươi, nhưng ngươi cũng đừng quá kiêu ngạo. Giam ngươi ba năm năm đợt, ngươi so với chết còn khó chịu hơn.”
vương Hiền nghe xong không khỏi mỉm cười, bân thân khi vào đây, nhắc đến vương pháp với bọn họ, làm gi có chịu đặt vào trong măt? Bây giờ lại cầm « luật Đại Minh » ra che đậy.”