Chương 228: Khai đường (2)
Nghe nói hoàng thượng rất tức giận, không ngờ để Chu Tân thẩm tra xử lí vụ án này. Hứa thiên hộ mới có chút sợ hãi, nhưng cùng may còn lệnh cho Chu Cừu gia đồng thấm, chứng tó hoàng thượng vân bao che cho Cẩm Y vệ, chuyện này lại khiến hắn yên tàm. Mặc dù mình và Chu Cừu bản tính hoàn toàn khác biệt, nhưng chuyện liên quan đến thê diện Cẩm Y vệ, tin tường hắn sè tự hiểu rò.
Lúc này, Chu Cửu gia đà đi tìm Chu Tân đàm phán, đừng thấy bây giờ họ Chu huyên náo đến ầm ì, nhưng tin tưởng chi cằn đem chuyện triều đinh đang bí mật điểu tra hán vạch ửần ra, bản thân hắn sè cân nhắc mà làm việc . . . Bày giờ ngay cả khổ chủ đều tò vé không truy cứu, thừ hói trên đời này sè có ai ngu ngốc đến thế, nhất định muốn gây khó dê với Câm Y vệ, sau đó liên lụy đên cá nhà minh cơ chứ?
Đương nhiên, nghi là một chuyện, việc rơi xuống đầu nên khấn trương van khẩn trương, hắn chưa tùng giống như bây giờ, cảm giác từng giây từng phút đểu gian nan như vậy, đứng ngồi không yên chờ tới bây giờ, mới nghe một tiêng báo, Cửu gia đà trờ lại.
Hứa thiên hộ thoáng cái bặt dậy từ trên ghế, một bên cài cúc áo, một bên ra bên ngoài nghênh đón, thấy Chu Cửu giống như nhìn thấy cha ruột của mình, liên thanh hói:
“Cửu gia, Cửu gia, thế nào rồi?"
Chu Cửu thấy hắn quần áo không chinh tề, cúc áo cũng cài lộn xộn, không khỏi chán ghét nhíu mày, trầm giọng nói:
"Ngươi chuẩn bị một chút cho tốt đi, ngày mai ra công đường."
“Chu nghiệt đài nói như thế nào?"
Hứa thiên hộ đáng thương hói:
“Có thể châm chước được chứ?"
“sớm biết có ngày hôm nay, hà cớ gi lúc trước còn làm."
,, . ...... ,
Chu Cửu liẽc nhìn hăn một cái nói:
“Loại chuyện này có thể giải quyết dứt khoát sao? Ngày mai đi qua xem thử, hành sự tùy theo hoàn cành là được. Dù sao hắn đà đông ý, khai đường không công khai, như vậy không đến báo cáo cuôi cùng, vân luôn có đường sống chậm rãi xoay chuyên."
Nghe ra dường như tương đôi lạc quan, nhưng lại cực kỳ giả tạo, thấp thòm trong lòng Hứa thiên hộ không hê vơi đi chút nào, lúc ăn cơm lại thương lượng với Chu Cửu vài câu thủ tục ngày mai ra công đường, trờ về lại cùng Đỗ bách hộ bàn bạc một chút, mới ôm lo sợ tràn đầy lẻn giường đi ngủ.
Lại một đêm không hề chợp mắt, ngày hôm sau hừng đỏng bò lên cao, gọi thân binh rửa mặt một phen, nhìn gương mặt tiêu tụy trong gương, hắn không khôi thầm than một tiếng, đúng là không thế chịu nồi chuyện này. Nhìn thêm phi ngư phục màu vàng trên giá áo lân nữa, phi ngư giương nanh múa vuốt như rồng như màng xà, lại cho hắn dùng khí to lớn, hậm hực hừ một tiếng nói:
“Hầu hạ lão gia mặc y phục, ta không thể đánh mất uy phong của Cẩm Y vệ."
Liền mặc phi ngư phục vào, đầu đội ô sa không cánh, chân mang giày da đen, ngàng đầu ra khôi cửa phòng, ngoài phòng, năm mươi tên Cầm Y vệ mậc phi ngư phục màu đò sớm dưới sự dẫn đầu của Đỏ bách hộ đà sớm xếp hàng chờ đợi, cả đám sắc mặt như sắt, nhìn Thiên Hộ của bọn họ.
Ánh mắt Hứa thiên hộ chậm rãi đảo qua mọi người, xoay người vọt lên con ngựa cao to thân binh dắt tới, quát:
“Xuất phát."
"Dạ."
Chúng thuộc hạ đồng thanh đáp một tiếng, đi theo Thiên Hộ đại nhân
tí LACK
ĐẠI QL'AN NHÀN Tác g:u Tam Giới Dại Su
ra khôi nội viện. Trong tiền viện, Chu Cửu đà sớm chờ ờ đó, nhìn bộ dạng hắn phô trương thanh thế như vậy, trong lòng cười lạnh một tiêng 'Ngoài mạnh trong yếu', cùng xoay người lên ngựa, dưới sự vây quanh của hai mươi tên Cẩm Y vệ cùng mặc phi ngư phục màu đò, cùng hăn gộp thành một đội, oai nghiêm ra khói lư viên.
Gần trăm tên Cẩm Y vệ diễu võ dương oai đi lại trên đường lón thành Hàng Châu, dàn chúng vội vàng né ừánh sang bên, tròn vào chỏ nghi chân ven đường quan sát, đợi bọn chúng hùng hô đi qua, mới nhò giọng bàn tán với nhau:
"Lại muốn đi bắt ai nữa đây? Trận thế lớn như vậy?" "Quan lại khắng định không nhỏ ..."
"Có khi ngược lại, ta nghe tam tỷ phu của biểu ca ta làm việc ờ nha môn Nghiệt Tư nói, Chu nghiệt đài hôm nay muôn ờ nha môn Nghiệt Tư, thẩm vấn Cẩm Y vệ ...”
"Thật hay già vậy, dáng vê đó mà là dáng vẻ đi thụ thẩm sao? Khởi binh vấn tội thi đúng hơn đó."
“Không hiểu thôi, đây giống như bang phái chúng tạ đi đàm phán, không cằn quan tâm như thế nào, đều phải mang theo đầy đủ binh mã, thua người không thể thua trận đó."
vẫn là một đám hán tử bang phái lộn xộn, một càu vạch trần bí mật.
Mặc kệ như thế nào, đều không thể dập tắt lòng nhiệt tình xem kịch vui của dân chúng, vi vậy đám người băt đâu tụ tập ờ nha môn Nghiệt Tư, thế nhưng mat hửng chính là, cửa chắn nha môn Nghiệt Tư đóng chặt, đem dân chúng chặn ờ ngoài xa bài lớn trước nha môn, hiên nhiên là muốn đóng cửa thẩm vấn.
Cách hàng rào, dân chúng dõi mắt trông sân nhò ờ sâu trong nha môn, không biết bên trong là tinh hình gì ...
Chu Cửu cùng Hứa ứng Tiên dưới sự vây quanh của Cẩm Y vệ, vào cửa chính Nghiệt Tư, Chu Tân tự minh đem ngựời ra ngoài nghênh đón, cùng Chu Cửu nắm tay vào trong đại đường, đôi với Hứa thiên hộ cùng rất khách khí, lại lệnh đám quan sai đem tùy tùng nhân viên dân tới phòng khách nghi ngơi. Ai ngờ mặt nóng dán mông lạnh, những tùy tùng thân quân kia cũng không thèm đếm xia tới, chi vây quanh chung quanh hai vị Thiên Hộ, không chịu rời khôi nửa bước.
Chu Tân bắt đắc dì, đành phải phất tay bào đám quan sai lui ra, để mặc Cẩm Y vệ tùy ý.
Chi là cứ như vậy thì làm trò cười rồi, lúc nhị đường thăng đường, ngoại trừ nha dịch ba ban đúng trực, còn có hơn mười Câm Y vẻ mặc phi ngư phục, hông dắt Tú Xuan Đao. Nha dịch đứng trực bban vổn là để giữ vừng uy nghiêm của công đường, nhưng dưới sự uy hiêp của thân quân thiên tử, làm gì có nửa điêm uy phong đáng nói?
Chu Tân trước tiên cùng Chu Cửu lạy đọc thánh chi, sau đó ngồi ờ sau đại án, Chu Cừu thì an vị ờ một bên ờ một bên thiêt ân, Hứạ thiên hộ đứng dưới công đường, trên mặt binh chân như vại, lại mơ hồ ẩn chứa vẻ thấp thòm không yên.
Ánh mắt của Chu Tân chậm rãi đảo qua đưới dựờng, chi thấy trong ngoài Nhị đường, hơn mười tên Cầm Y vệ nhìn chằm chắm vào minh, không khói hơi đau trúng, vỗ kinh đường mộc không nhẹ không nặng một cái, trầm giọng nói:
“vậy thi thăng đường thôi."
Uy vũ ... , tiếng hô của bọn nha dịch, đều lộ vẻ thiếu tự tin, khiến cho đám Cầm Y vệ càng thêm vênh váo tự đăc.
“Phụng chi, ứa hôi Thiên Hộ Sờ Cẩm Y vệ Chiết Giang xem mạng người như cò rácm cướp đoạt ciia cải của dân chúng."
Cũng may gương mặt không giận tự uy của Chu Tân, người này thanh danh hiến hách, hắn ngồi ở đó, chính là uy nghiêm, sau khi giọng nói hơi khàn khàn kia cất tiếng, tất cả mọi người không khôi nghiêm nghị.