Chương 233: Đêm xuân khổ vì ngẳn (2)
Trong tiếng hô của Lâm Thanh Nhi, hai người lại kết hợp với nhau, chi là lần này Lâm Thanh Nhi không thấy vui sướng, mặt ngọc hai hàng nước mắt chảy xuống, đúng là không nờ. vương Hiên cùng cảm thấy bi thương, đem ống tay áo lau hộ nàng, bắt giác nước măt mình cùng chảy xuống, hai bên lưu luyến vô cùng, hẽt sức ân tình, một lời khó nói hêt.
Nhưng đêm xuân ngắn ngủi, đáo mát đà đến canh năm, người trong nhà đà thức dậy chuẩn bị tiên hắn, vợ chồng nhò dù không muốn cùng phải rời giường, chi đành phải ỏm nhau, gọi Ngọc Xạ phòng ngoài vào, để nàng hầu hạ mặc quần áo rửa mặt.
vương Hiền thấy hai mắt Ngọc Xạ đỏ như con thò, kỳ quái hòi:
“Ngươi cũng không ngủ cả đêm sao?"
Ngọc Xạ u oán liếc nhìn thiếu gia một cái, không rên một tiếng, nhưng trong lòng buồn bực nói, các ngươi cả đêm thân tiên đánh nhau, ta có thê ngủ ngon mới là lạ.
Rừa mặt mậc áo quằn xong, vợ chồng xuống lầu, đà thấy mọi người sớm chờ ở đó, ngoại trừ cha mẹ Ngân Linh vương Quý, tiên đưa còn có Tam thúc công, cùng với mấy đứa con tiện nghi vương Kim.
Nói mấy người vương Kim thời khắc mấu chốt tháo xích, trốn trong nhà không dám tới thăm, kết quả không ngoài ý muôn, hêt thảy thi rớt. vương Hiền lại hữu kinh vô hiêm, không chi trúng tú tài, chuyện của Cấm Y vệ cùng đà giải quyết, còn được thái tôn điều đến kinh thành... ơ trong mắt người thon quê, đây chính là một bước lên trời... Mấy người vương Kim hối hận có thê nghĩ.
Không chi hối hận, bọn họ còn bị người trong nhà đánh một trận, sạu đó nhân dịp hôn lễ của vương Hiền, do Tam thúc công dẫn tới dập đầu bồi tội, cầu ông nói với bà, bày tò đà hối cải, sau này quyết không lại lâm trận bò chạy. Mặc dù vương Hưng Nghiệp rât không thích mây tên tiểu tử này, nhưng nể mặt gia tộc, cùng chi đành khiên trách mấy câu, liền bó qua chuyện này.
Có điều nếu muốn trúng tú tài, phải đợi lần sau, mà dựa vào chính mình cố gắng... Từ đề học sáp rời chức rồi, trông cậy vào Đề Học đạo hạ nhiệm chủ động cho đề thi, còn không bằng dựa vào chính minh thi.
Ân xong điểm tâm, vựơng Hưng Nghiệp gọi vựơng Hiền vào thư phòng, giao cho hắn hộp đồng đà khóa lại, vương Hiền mờ ra xem, thấy bên trong là một xắp biên lai gửi tiền của cửa hàng vàng bạc, cầm lấy một tờ xem thử, thấy là một ngàn lượng bạc trắng, gửi ờ tiên trang vạn phú kinh thành.
“Tổng cộng một vạn lượng bạc, ta chia ra gửi trong mười tiền trang".
Cha lại đưa cho hắn một túi gấm nói:
“Bên trong này là bằng chứng lấy tiền, dùng là tên của ngươi, ngàn vạn lần cất kỳ".
Nói xong có chút đau lòng nói:
"Không tính cổ phần chúng ta ờ vận xã, đây là giá một nửa người ông đây đó".
Dựa theo luật pháp triều Minh, con cái không tách riêng với cha mẹ, sè không có tài sân tư nhân, hết thảy đều là cùa cha mẹ.
Nhóm dịch Black
< Tác giá: Tam giới đại sư
"Ta mang nhiều tiền như vậy làm gì".
vương Hiền lắc đầu nói.
"Ta thấy ngươi chi nghĩ về phòng, trong đầu không chứa việc gi khác".
"Ngươi cho ràng quan ờ kinh thành là quan ngoài ta, mặc kệ tốt xấu, đều có kiếm thêm thu nhập? Ta từng đi kinh thành lại biêt, đám quan ờ kinh thành kia đều nghèo kiết, người ở trong nha môn thực quyên còn đờ, nếu ở trong nha môn thanh thủy, thì chi chút bông lộc nghèo nàn, nếu không có trong nhà tiếp tế, chi có thể mỗi ngày dưa muối cháo loãng, mặc dù ngươi là người của thái tôn, nhưng ta nghĩ Thái tử còn bị gạt sang một bên, chỗ thái tôn chắc chắn càng không có gì tốt, ngươi lại không phải đi một minh, nếu không mang ít tiên trong người, còn có thê sống được sao?
vương Hiền vừa nghi cũng đúng, hắn lần này đi kinh thành, mặc dù không mang vợ, nhưng quà thật không phải một mình. Ngô vi Ngô mập từ sau lần Phổ Giang, đà cắt tâm sì hoạn, toàn tàm toàn ý làm phụ tá cho vương Hiền, tất nhiên phải theo hắn vào kinh. Suất Huy cùng Nhị Hắc mặc dù đã là viên chức, nhưng hai người người câm ăn bánh chèo -trong lòng chắc chán, một khi bọn họ rời khôi vương Hiên, tựa như cây khôhg rễ, cá không có nước, căn bản khỏng sống được. Nện đà nói với Chu nghiệt đài, đe bọn họ cùng vương Hiền vào kinh, vỏn hai người này chính là Hồ Oanh nhét vào, chút việc nhó này Chu Tân tât nhiên một lời đáp ứng.
Ngoài ba đồng đảng, còn có huynh muội Nhàn vân cùng Linh Tiêu, cùng chín lô mùi trâu kia. Nhàn vân và Linh Tiêu là lo lăng sự an toàn của vương Hiền, kinh thành chính là ổ của Cẩm Y vệ, liền lấy lý do tiếp tục vào đời tu hành, muốn cùng hắn đi Bắc Kinh, đông thời bảo những đạo sì kia về núi trước.
Ai ngờ mấy người Hoành vân Tử, Hăc vân Tử không chịu vê núi, nói chúng ta là phụng mệnh bào vệ thiêu gia tiêu thư, tự vê thì sao được? Hoặc là mọi người cùng nhau trờ vê, hoặc là chúng ta theo tới kinh thành... Thốt ra lời này, kẻ ngu cùng có thê nghe ra ý nghi của bọn hắn. Cũng đúng, núi VÒ Đang thành đại công trường, mây chục vạn người ầm ì, nát bét, đôi là ai cùng không muôn vê.
Nhàn vân vốn phát tác tinh tình Thiếu chủ, muốn đuổi bọn họ về, lại bị vương Hiền khuyên ngăn. Sau khi vào kinh, chắc chắn hung hiêm dị thường, có thể thêin một phần lực lượng, tuyệt không nên giảm một phần lực lượng.
vậy chính là mười bốn người, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vương Hiền còn có thể đón gia quyến qua, chi hai ba mươi miệng ăn, kinh thành gạo quý ờ không dẻ, vậy chi tiêu quả thật rât lớn...
“Hen nữa con ta sau này lui tới đều là đại quan, ra tay keo kiệt sao được?"
Cha mặt đầy tự hào nói:
"Cứ việc phóng tay mà xài, không đủ thì viết thư về đòi, ông đây cho dù đập nồi ban sắt, cùng sẽ ủng hộ con trai ta làm rạng rờ tổ tông".
vương Hiền đổ mồ hôi, cha, cha cũng quá coi trọng ta rôi?