Chương 234: Tàu cướp biển (2)
“Tối thiểu, ngươi phải làm rõ trước, bày đại trận như vậy rốt cuộc là
“Lờ như là tàu cướp biển ngươi cũng lên à".
"Sao lại thế chứ, thuyền của Nghiệt đài đại nhân mà..."
Suất Huy mong chờ vương Hiền nói:
“Đại nhân không phải thường dạy chúng ta ràng, đi cùng lành đạo an toàn nhất sao".
“Ngươi cũng phải phản thời điếm chứ".
Ngô vi lắc đầu, người này thời khắc mấu chốt luôn phạm lỗi, trước sau như một.
"vậy giờ ta mau đi nói, hôm nay chúng
ta không đi,
hôm khác đi".
Suất Huy vội nói.
vương Hiền lấc đầu nói:
"Lời cũng đã nói ra, lại không lên thuyền nữa thì coi sao được".
thả bọn họ lẽn bến thuyền, nhô giọng than thờ với Suât Huy:
“Đi đường bộ, ngồi thuyền dân cũng có thể vào kinh, cần gi phải ngồi thuyền Nghiệt đài?"
“Không phải vì an toàn sao?"
Suất Huy đang cười nói, nghe người ta củng nói như vậy, hăn thầm nghĩ xem ra chính minh lần này thật phạm lỗi rồi.
“Chưa chắc..."
Thiên hộ kia lắc đầu, không dám nói nữa.
Suất Huỵ cũng không nói gì nữa, khê,cười chia tay hắn đi vào Đã thấy mấy co xe chở tù mở cửa dùng ờ trên bến tàu, lúc này mới ý thức đưộc, hóa ra thuyền này dùng để áp giải phạm nhân.
Có điều phạm nhân bèn trong đà được áp giải lên thuyền. Chu Dũng “Đại nhân, Nghiệt đài lệnh thuộc hạ cung kính bồi tiếp".
“Không cần để ý tới ta".
vương Hiền cười nói: “Chính sự quan trọng hơn".
“Phạm nhân đã giam giữ thỏa đáng, mặc hăn có chạy đăng trời".
“Mời đại nhân đi với ta gập Nghiệt đài".
Nói xong ra lệnh cho thủ hạ, mang những người còn lại lên thuyên dàn xểp, mọi người từng là chiến hữu, thật ra căn bản không cân căn dặn.
vương Hiền liền cùng Chu Dũng lên tầng chót thuyền quan, nơi này là phòng khách cùa chu Nghiệt đài, chụ Bung thông báo một tiêng, đã mời vương Hiền đi vào, hắn thi gác ngoàĩ cửa.
Vương Hiền sau khi tiến vào, đà thấy chụ Tân cởi phi bào xuống, thay đạo bào vải đay, trên mật mang theo vẻ hiên lành nói:
"vừa mới tân hôn ngươi lại phải tách ra, không dễ chịu nhi".
“Đại nhân lại bắt đầu nói đùa rồi", vương Hiền.sờ sờ mũi, cười khổ nói: “Người hầu tự tại, tự tại không phải người hầu, đây có biện pháp gì đâu".
“Không sai".
Chu Tân gật đầu nói: “Ngồi xuống nói chuyện".
Hắn cũng không ngồi trên ghế, mà kiếm một cái ghế cho vương Hiền ngồi xuống, tự tay rót chén ưà cho hắn nói: “Dùng trà thay rượu, cảm tạ ngươi".
vương Hiền vội nhận lấy.
NhõmdịchBlack
ĐẠI QUAN NHÂN
'JỊĩảc giá: Tam giới đại sư
“Chuyện trước kia không nói nữa. nhưng lần này...
Chu Tân thản nhiên nói:
“Đại nhản thật cho ràng bọn họ có thể bỏ qua cho ta?"
vương Hiền mim cười một tiểng nói:
“Hứa thiên hộ quả thật bảo đảm, nhung ban đầu Chu Cửu cũng thê thốt bảo đảm, Cẩm Y vệ sè không truy cứu. Két quả thê nào? Còn không phải đổi cớ muốn diệt ta? Từ góc độ nào mà xem Chu Cửu gia đệu càng có thể tin hơn Hứa thiên hộ, lời hắn nói còn không tính, lời của
3^
“Ngươi nói có chút đạo lý".
Chu Tân chậm rãi gật đầu nói:
“Ta nghe nói Chu Lục quản bắc Trấn phủ tư bây giờ tính tình hẹp hòi, có thù tất báo, ngượi ba phen mấy bận khiến hắn cảm thấy mât mặt, sợ là sẽ không từ bỏ ý đồ".
“Chinh là ý tứ này.
vương Hiền nói khè:
“Kinh thành lại là ổ của Cẩm Y vệ, nểu muốn chinh ta là chuyện tùy thời tùy chỗ. Đại nhân cảm thấy, chi dựa vào thái tôn thì cỏ thê bảo vệ ta “Chi sợ không thể".
Chu Tân trong khoảng thời gian này, chi suỵ nghĩ vụ án Câm Y vệ, nào có thời gian để ý tới chuyện của vương Hiền, giờ phút này nghĩ lại, cũng thấy tình cảnh của hắn thật sự hung hiem, thật như dê vào hang hô:
“Mặc dù thái tôn rất được Hoàng thượng ỵẽu thích, nhung dù sao tuổi còn nhẹ, kinh thành lại hung hiểm vạn phần, bản thân vân nên cần người bảo hộ..." “Cho nên ta đã suy nghĩ, lần này đi kinh thành, rụt đầu cũng là một
"Lấy hạt dẻ trong lò lửa?" Chu Tân trầm ngâm nói: “Không phải là hành vi trí giả".
“Đại nhân biết bão chứ?"
vương Hiển hỏi.
"Biết, đại hải triều năm ngoái, không phải là do bão mang tới sao".
Chu Tân nổi:
“Nghe nói năm đó, hạm đội Mông Cổ chinh Nhật Bản, cũng không may mắn gặp bão, kết quả toàn quân bị diệt".
"Dạ, bão có khả năng hủy thiên diệt địa".
vương Hiền gật đầu nói:
“Một khi đột kích, dâm uy tàn sát bừa bài, càng tới trung tâm sức gió càng mạnh mè, ngay cà phòng ốc cũng có thẻ bị thôi bay, nhưng đạo ười, vạt cực tất phảh, bào cũng không hgoại lệ. Chỗ mắt gió của nó lại mọt mảnh yên ổn, thân ở trong đó, thậm chí không câm giác được oai bào".
"Thật thần kỳ như thể sao?"
Chu Tân nghe đến sửng sốt, nhưng mậc kệ thật giả của lý luận mắt gió này, hắn đeu hiểu ý của vương Hiên.
“Ngươi là nói, phải khiến minh thành tiêu điểm mọi người chú ý, khiển Cam Y vệ sợ ném chuột vỡ bình, sẽ không cách nào không giảng
"Chính là ý này".
vương Hiền gật đầu nói:
“Thay vì tránh né, không bàng đối mặt, khiến màu thuẫn căng thảng ai ai cung biết, tốt nhắt ngay cả Hoàng thượng cũng biểt, vậy ngược lại càng an toàn hơn chút".
"Hay cho chiêu tìm đường sống trong cõi chết".
Chu Tân vỗ tay nói:
“Nếu đây thật là mục đích ngươi lên thuyền, vậy ngươi đúng là tới đúng rồi".
"Ách..."