Chương 235: Trời xanh cười (2)
Hiển nhiên, Chu Tân sớm đoán được hắn sẽ được người bên trên xem
Chu Tân vê râu mim cười, lộ ra vè mặt trẻ nhô dề dạy, đột nhiên nói:
bây giờ đã rõ cả rồi chứ?7
“Hiểu được một, chút.”
vương Hiền gạt đầu nói.
đó không giả rồi chứ?”
Chu Tân tự giễu cười nói:
“Thật ra ta biết ngày hôm nay ngươi sè xuất phát, sau khi lên thuyền vẫn luôn chờ ngươi. Nhưng ta không khăng định ngươi sẽ tới hay không? Cũng may ánh mắt của ta không tồi, ngươi rôt cuộc vân tới rồi.”
vương Hiền ngạc nhiên, chợt thừa nhận nói:
“Ha ha...”
Chu Tân lại hạt cười, cười đến rất vui sướng nói:
“Nếu như ngươi không lên thuyền, ta đương nhiên sẽ không đem đám người Chu Dũng pho thác cho ngươi, nếu ngươi lên đây, chính là người đáng để ta phó thác.”
vương Hiền trong lòng nóng lên, dâng lên một luồng kích thích kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, khàn giọng nói:
“Ngài cần ta làm cái gì?”
“Tiếp nhận bọn người Chu Dũng, không phải là đã giúp ta rồi đó
Chu Tân chậm rãi nói:
“Sau khi vào kinh, nếu như lời nói có năng lực, ngươi có thể cố gắng hết sức để Thái tử hiểu rõ, bất kể như thế nào đều phải vì ta mà tranh đấu một phen, đây không phải vì ta, mà vì muốn tốt cho hắn. Bất kể thành hay không thành, đoi với hắn đều có lợi rât lớn.”
thấy nên làm như thế nào, vậy thì hãy làm như thế đó.”
Chu Tân thản nhiên nói:
“Nếu như chuyện không thể làm, nhớ lấy không thể miễn cường.”
Nói xong có chút kiêu ngạo nôi:
“Chu Tân ta tuy là một kẻ thư sinh, nhưng nuôi danh vọng mấy chục năm nay, sớm đà là thanh danh khắp thiên hạ. Kỷ Cương nêu như giêt ta, hắn cùng cách cái chết không xa nữa, nếu như có thể dùng cái chết của một mình ta, vì thiên hạ trừ bỗ tai họa này, âu cũng là đáng giá lăm, đáng giá lắm.”
“vâng, ta nhất định dốc hết sức mình.”
vương Hiền trầm giọng đáp.
“Ngươi có cảm thấy, ta là người đà sắp chết còn sợ chết hay không?”
Chu Tân cười hôi:
“Thật sự quá dối trá.”
“Thuộc hạ nếu cho rằng như vậy, thì đại nhân đà nhìn lâm người rồi.”
vương Hiền cũng lộ ra nụ cười sáng lạn nói:
“Đại nhân chàm chằm trên một chừ 'tranh', chứ không phải là sinh tử,
ta nói đúng chứ?”
“Tiểu tử giói lảm, không thể ngờ được ngươi hóa ra lại là tri kỷ của
Chu Tân hoàn toàn lộ vè xúc động, hắn không phải sợ chết, là sợ bản thân chết không có ý nghĩa. Nếu có thể đấu tranh khốc liệt, chết cỏ ý nghĩa, chết có gi đáng sợ, Chu Tân lộ ra biểu tình thoải mái, là cảm giác Du Bá Nha nhìn thấy Chung Tử Kỳ, cao sơn lưu thuỷ hiểu tri âm, chính là cái cảm giác này đây, ngay cả Hồ Oanh kia cũng không thể cho hắn. Chu nghiệt đài kích động xoa xoa bàn tay, lớn tiêng nói:
“Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Ác.m.Ấ'
Jfác giá: Tam Giới Đại Sư
vương Hiển cùng cười ha hả, xuống dưới mang lên hai vò rượu ngon hai cái bát sứ, gỡ giấy niêm phong ra, rót vào hai cái bát, dâng một bát đưa vào trong tay Chu Tân, mình cũng bưng một bát lên, hai người giơ bát cụng một cái, một hơi cạn sạch, đều cảm giác hết sức thoải mái, đem tất cả lòng lo âu ưu phiền, quăng ra sau đầu, cứ việc thoải mái nâng ly.
Hai người từ trên mặt ghế uống đến dưới mặt đất, từ trong khoang thuyền chuyển ra trênzhợòng tàu, dáng vẻ say bí ti, nhưng vân như cũ
không chịu dừng lại.
Chu Dũng tới khuyên nghiệt đài uống ít một chút, lại bị Chu Tân đuổi xuống nói:
vương Hiền cười hắc hắc gọi Chu Dũng nói: - • ; . . ...../
“Ngồi xuống cùng nhau uông nào.”
“Uống rượu hỏng việc.” .
Chu Dũng lắc đầu, nhỏ giọng nói:
“Còn có thể khiến người ta trơ nên không tinh táo, đây là nghiệt đài dạy bảo tiểu nhân.” V .
“Nhung lão phu bây giờ cần không phải là tính táo, mà là nhiệt huyết.”
Chu Tân cười ha ha nói:
“Nhiệt huyết cần rượu mạnh đến thiêu đốt, hiểu chứ, tiểu tử?”
Chu Dũng lại lắc đầu, thấy nói gì đều uổng công, liền hành lê lui ra, tự mình gác ở thang lầu, không cho người thấy dáng vẻ say rượu của đài cùng vương đại nhân.
“Ha ha, ta nói không sai chứ, những tiểu tử này quả thật không tồi.”
“Ngươi thực sự được lợi rồi.”
“Hắc hắc...”
vương Hiền cười hắc hắc không ngừng, có hơn hai trăm cường thủ gia nhập này, tương lai mình sẽ dễ lăn lộn hơn rất nhiêu.
“Ngươi cũng không cảm ơn ta.”
Chu Tân dáng vẻ say rượu chân thành, duỗi cánh tay khoát lên trên
“Tại sao phải cảm ơn ngài?”
vương Hiền lại thuận thế cùng Lãnh Diện Thiết Hàn kề vai sát cánh, nếu như để người nhìn thấy, không phài kinh hãi đến rớt cả căm đó sao.
“Ngươi có tài thơ văn, vậy làm cho ta một bài thơ đi
Chu Tân cười nói.
“Nói cho ngài biết một bí mật này.”
vương Hiền mặt đầy men say, cười hì hì nói:
“Ta làm thơ kỳ thực câu cú lủng củng chảng hay ho gì đâu, bài thơ kia thật ra là lão bà của ta làm đó.”
“Thi ra là thể.”
“Thảo nào ta nói, phong cách hai bài thơ trước sau của ngươi sao mà kém xa nhau đến vậy, 'Bám chặt núi xanh chẳng buông ra* kia, mới danh tác của ngươi.”
“Hắc hắc, không nôi cái này nữa.
vương Hiền cười nói:
“Thơ thì không có, ta hát một bài nhám rượu cho ngài nha.”
"Bài gì, lại có thể nhắm rượu?”
“Nghe thì biết thôi.”
vương Hiền bưng bát rượu lên, một hơi cạn sạch, sau đó dùng chiếc đũa gõ bat, bắt đầu cất giọng ca vàng:
“Biển xanh cười, rào rạt hai bên bờ sóng, nổi chìm theo sóng chi nhớ ngày hôm nay. Trời xanh cười, ào ạt sóng trên đời, ai thua ai thăng chi trơi xanh mới hiểu. Núi sông cười, mưa bụi mênh mang, sóng lớn cuốn hết hồng trần, thế tục đẹp biết bao nhiêu. Gió nhẹ cười, trọn kiêp tịch Heu, hào tình xưa đã xa, hăng chiều soi áo cũ. Cõi đời cười không còn co tích, hào tình vẫn đó cất tiếng cười ngẩn ngơ, la la la la, la la la la . .