Chương 237: Cáo mượn oai hùm (1)
“Chính là hạ quan.”
vương Hiền mim cười vẫn duy trì tư thế chắp tay, một chuỗi tràng hạt trên cổ tay, để lộ ra bện ngoài. Dưới tinh huống như vậy còn có thể mim cười, cũng không phải người binh thường.
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ chứ. Chu Lục gia khè nhíu mày một lát, trên mặt lại dan dần biêu hiện ra vẻ mặt châm biêm. Thái tôn được hoàng thượng sủng ái sâu sác không sai, đáng tiếc tuôi còn quá nhô, lời nói không có trọng lượng mấy.
“Hừ, bổn quan đang muốn tìm ngượi, nghe nói ngươi là thuộc hạ thân tín của Chu Tân, theo chúng ta đi vê Trân Phủ Tư nói rò ràng xem nào.”
Chu Lục lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy một tiếng ho khen nhè nhẹ, bị Chu Tứ ngắt ngang lời nói.
“Có điều ngươi là người Thái tôn muốn, chúng ta không thể không nể mật mũi của Thái tôn được.”
Ý của Chu Tứ lại hoàn toàn trái ngược lại nói:
“Ngươi tạm thời đi trước đi, khi chúng ta cằn hói, tự nhiên sẽ tìm ngươi.”
“Tứ ca, ngươi.”
Bị dồn vào thế bí trước mặt mọi người, Chu Lục tất nhiên nghẹn một bụng lửa giận, quay đầu nhìn về phía Chu Tứ, đà thấy Chu Tứ dùng ánh mắt ngầm bảo hán, nhìn đích cỗ tay vương Hiền đi.
Chu Lục không rõ nguồn cơn, thế nhưng vẫn xuôi theo ánh mắt của hán nhìn thử, chi thấy đó là một chuỗi tràng hạt Bồ Đề tráng đen đan xen lần nhau, vừa rồi lực chú ý của hắn toàn bộ dôn vào nói chuyện với vương Hiền, cùng không chú ý đến món đồ chơi này, giờ phút này vừa nhìn, đầu óc bỗng nháy mắt trống rỗng. Đây, đây là thật sao?
Khấp thiên hạ, hắn chi thấy một người dùng loại tràng hạt Bồ Đề trắng đen này, đó chinh là vị hác y tê tướng Diêu Quàng Hiêu kia. Bời vi món đồ chơi này Trung thổ căn bản không có, là lúc Trịnh Hòa đến Tây Dương, từ Thiên Tiúc xin về được, tặng cho lào sư Diêu Quảng Hiêu. Diêu Quảng Hiếu đối với vật này hết sức yêu thích không rời tay, nhưng căn cứ đích tình báo của Cẩm Y vệ, đà có mấy ngày rôi, không thây hắn đeo chuỗi Phật châu này...
... . ......
Có thể nào do tiêu tử này trộm hay không? Tuyệt đôi không thê nào, thiên hạ này ai có thể trộm được đồ gì của Diêu Quàng Hiêu chứ? Như vậy chính là Diêu Quàng Hiếu ban cho hắn. Tiêu tử này có thẻ có bản lình được Thái tôn coi trọng, bây giờ lại mắc nối quan hệ với Diêu hòa thượng, dường như cũng có thế giải thích được ...
suy nghĩ đến đây, dù là Chu Lục nội công đại thành, sớm đà nóng lạnh bất xâm, giờ phút này vầng trán lại ứa đây mô hôi lạnh. Hăn quả thực khó lòng tường tượng nổi, thứ tú tài quan lại nhải nhép giông như con kiến hôi này, không ngờ có thê măc nôi quan hệ được với lào quái vật kia?
Nếu như nói thiên hạ này còn có người Cẩm Y vệ sợ hài, hoàng đế vĩnh Lạc nhắt định là một trong số đó, nhưng tuyệt đối sè không xếp hạng thử nhất, bời vì còn có lào hòa thượng tên là Diêu Quảng Hiếu kia. Ngay cả loại người tuyệt thế hung ác như Kỳ Cương, nêu bị Diêu Quảng Hiếu chàm chàm nhìn một hoi, cùng sẽ mồ hôi thấm ướt vạt áo, hắn đà từng không e đè nói với thuộc hạ, nêu như Diêu hòa thượng muốn mạng của hắn, hắn tuyệt đối sống không quá một tháng. Cho nên hán dặn dò thuộc hạ, dù thế nào cùng đùng chọc vào lào hòa thượng này. Cũng may Diêu Quảng Hiếu bây giờ một lòng niệm Phật, không tranh quyền thế, trái lại cùng không vướng ngại chuyện gi của hăn.
Mặc kệ là thật là giả, cũng không thế mạo hiểm như vậy, Chu Lục ^yịlACK
Tác già: Tam Giới Đại Sư
lập tức thừa nhận phán đoán của Chu Tứ, ho một tiếng nói:
“Nếu Tứ ca đểu nói rồi, lần này trước tiên không so đo tính toán với các ngươi, đi về đùng đi lại khắp nơi, nghe ta gọi đến bất cứ lúc nào.”
“Đi.”
Cầm Y vệ làm việc dứt khoát, nói đi là đi, đem Hứa thiên hộ bị đánh dập mùi khiêng lên xe, thời gian chốc lát đã bò đi mất dạng.
Những người khác cùng không hiểu nội tình bẽn trong, chi cho là bọn chúng nể mật mùi của Thái tôn nên mới bò đi.
Cho dù như thế nào, không khí khẩn trương trên bến tàu tiêu tan không ít, lại chuyến biến thành bi phân vô biên. Tât cả mọi người nhìn về phía vương Hiền, Chu Dùng đột nhiên hai đầu gôi quỳ xuông, dập đầu với hắn nói:
“Đại nhân, nghiệt đài nhà ta thường hay nói, ngài túc trí đa mưu hàng đầu, nhất định phải nghì ra cách cứu ngài ây.”
Bộ khoái còn lại cùng quỳ xuống theo, đều dập đầu nói:
“Đại nhân cứu nghiệt đài của chúng ta .
“Mau mau đứng lên, chúng ta đi binh bộ trình diện, sau đó ta đi tim Thái tôn. Các ngươi cùng nhìn thấy rồi đó, mặt mũi Thái tôn vân rât lớn, chi cần hắn bàng lòng giup đờ, mọi chuyện còn không phải rất đơn giản sao?”
.....
vương Hiền cười lớn nói.
Chúng bộ khoái tin là thật, tất nhiên ngoan ngoãn nghe lời, đứng lên đi theo vương Hiền rời khôi bến tàu.
Khi Cầm Y vệ rút lui, một chiếc xe ngựa hình dáng binh thường, xen lẫn trong biển người trờ về bến tàu, lặng lè chạy đến bên cạnh đám người vương Hiền.
Giờ phút này đưa mắt nhìn bọn họ đi xa, tiểu tử trên xe tự giêu sờ sờ mũi nói:
“Ta khi nào có mật mùi lớn như vậy chứ, chính mình sao còn không biết?”
“Ha ha...”
Cùng ngồi đối diện với hắn, chính là thái giám Nội Quan Giám Trịnh Hòa, trên mặt hắn mang theo vẻ cưng chiu cười khổ nói:
“Có thể thẩy Thái tôn quá lo lảng rồi, tiếu tử kia sè luôn có cách.”
“Đúng vậy, tiểu tử kia luôn luôn có cách.”
Hắc tiểu từ thu hồi tầm mắt nói:
“Làm ta uổng công lo láng một trận rồi.”
Hắn biết vương Hiền hôm nay đến kinh thành, cũng biết Cẩm Y vệ hôm nay muốn băt Chu Tân, lo lắng bọn họ thuận tay tóm luôn cả vương Hiền lôi đi, liền nhõng nhẽo quấn cứng ngắc, xin Trịnh Hòa đi cùng hắn một chuyến. Trịnh Hòa nhìn Chu Chiêm Cơ lớn lên, hai người gọi là chủ tớ, tình cảm lại giống như chú cháu, chút việc vặt vành này tất nhiên có thể giúp đờ. Bèn báo nghi với hoàng thượng, nói muôn đi thăm Thái tôn, ra khôi cung hội hợp với Chu Chiêm Cơ, cải trang chạy tới bến tàu, ai ngờ lại nhìn thấy một màn kịch hay thế này.
Nhưng lúc đó bọn họ đứng ở rất xa, không ai nhìn thấy chuôi Phật châu trên cổ tay vương Hiền, bởi vậy đểu không hề nghĩ đến mấu chốt này, bởi vậy càng cảm thấy người này vô cùng lợi hại.