Chương 241: Thánh tâm (1)
“Thật ra với ngu kiến của ta".
Dương vinh thấp giọng nói:
“Chu Tân cùng đảng ẹũ^của Kiến văn không có liên quan gì. Đừng quên, người nọ nap ớ Phổ Giang, nhưng chính là do hắn phát hiện, làm sao có thể là đồng đảng chứ?"
“vậy hắn để cho nhà họ Trịnh chạy là có ý gì?"
Kim Ấu Tư hỏi.
“Chi dụ cùa Hoàng thượng là trục xuất nhà họ Trịnh mà..."
Dương vinh thở dài nói:
"Còn Đường vân suy bậy thánh ý, ý đồ diệt cỏ tận gốc, Chu Tân ngăn cản hắn, mặt đạo ly cũng có thể hiểu".
với việc Chu Tân dám mạo hiểm, thả người nhà họ Trịnh rời đi, hắn thật ra rất bội phục, nhưng lời này há có thê nói rõ.
“Đạo lý này, sợ là nói không thông ở chỗ Hoàng thượng".
Kim Âu Tư nói:
“vụ án đàng Kiến văn, là nghịch lận của hoàng thượng. Thật ra thánh ý như thế nào, tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng, chúng ta cường từ đoạt lý, chi càng tăng thêm phản cảm của hoàng thượng".
“Nói rất đúng".
Dương Sĩ Kỳ gật đầu nói:
“Ngày mai chính là ngự thầm, Hoàng thượng mới là quan chủ thẩm, chẳng qua là muốn chúng ta chuẩn bị săn lí do thoái thác, đê ngừạ Chu Tân cưỡng từ giảo biện. Neu chủng ta vi phạm thánh ý, một mực để Chu Tân nói chuyện, sợ là sẽ tiền mất tật mang".
"Ý của lão huynh là..."
Kim Ẩu Tư cùng Dương vinh đều nhìn Dương Sĩ Kỳ, mặc dù Dương Sĩ Kỳ che dấu vô cùng sâu, nhưng bọn họ đều biết người này là đảng thái tử, bởi W bản thân bọn họ cũng là người đồng đạo.
"Nên'đúng bệnh hốt thuốc, tránh nặng tìm nhẹ không phải biện pháp".
Dương Sĩ Kỳ chậm rãi nói: “Hoàng thượng hận chính là Chu Tân bấtórung, không phải cái khác. Nếu như có thể khiến Hoàng thượng tin tườòg, Chụ Tân cũng là có lòng tốt, cũng không bất trung, tin tường tình huống.sê tốt hơn nhiêu".
“Có thể như vậy đương nhiên tốt, nhưng mà chuyện Hoàng thượng đã nhận định rất khó sửa đổi".
Kim Ấu Tư nói: ’ ’ ỳ
“Chi sợ ai cũng không cách nào thay đổi ấn tượng bất trung của hắn với Chu Tân".
"Cởi nút thì cần người thắt nút, Chu Tân cùng tiền triều liên quan rất ít, lại trung thành xưa nay, sao lại quấy cùng với dư đảng Kiên văn chứ?"
Dương SĨ Kỳ chậm rãi nói:
"VỚĨ ý kiến của ta, Hoàng thượng chắc chắn sẽ nghe thử hăn nói gì. Đến lúc đó xem Chu Tân làm. sao biện giải vậy, hắn là người thông minh tuyệt đinh, chắc chắn tự híêu rõ lợi hại".
Dừng một lúc, ánh mắt đảo qua hai vị đồng liêu nói:
“về phần chúng ta, đến lúc đó nên tùy cơ úng biến, nếu Chu Tân có thể quét sạch ý niệm bất trung của Hoàng thượng đôi với hăn, chúng ta sẽ co thể thay hắn nói chuyện, nếụ không quét được, chúng ta cũng bất lực, can thiệp vào chi có the dẫn đến Hoàng thượng tức giận".
"Là đạo lý này".
Dương vinh phụ họa nói:
Nhóm dịch Black
Vỵ 7 /ỉTảc siá: Tam siới đợi sư
“Hoàng thượng hận Chu Tân bất trung, muốn giết hắn, chúng ta đâu tiên không thể ngăn càn, phải biểu hiện một lòng với Hoàng thượng, như vậy lời nói ra Hoàng thượng mới có thể nghe. Xem Chu Tân thôi, han chăc chắn không muốn gánh tội danh phản thần... Cỏ mây lời, tự hăn nói, sẽ tốt hơn là chúng ta nói".
"Chính là ý này".
Dương SĨ Kỳ gật đầu nói.
“Vậy xong, chúng ta cứ làm như thế".
Thấy hai Dương đạt thành ý kiến, Kim Ẩu Tư tất nhiên cũng chẳng dị nghị.
Nói xong chuyện này, đã nghe tiếng hống giờ Dậu gõ vang, lúc tan việc tới rồi Tối nay là Kim Au Tư trực ở nội các, Dương vinh cùng Dương SĨ Kỳ vội thu dọn công văn, rời khôi Đông Hoa Môn.
Trên đường đi tới Phụng Thiên Môn, thấy trước sau không ai, Dương vinh nhỏ giọng hỏi Dương Sĩ Kỳ:
“Ngươi nói Hoàng thượng rốt cuộc nghĩ như thế nào?"
vừa rồi ở nội các, tai vách mạch rừng, khó tránh khỏi nghĩ một đăng nói một nẻo. Ra ngoài trước sau không có người, hắn muốn nghe thử suy nghĩ thật của đối phương.
“Ngươi cũng đã nhìn ra?" t' 1
Dương SĨ Kỳ mất nhìn thẳng, thản nhiên nói:
“Thật ra Hoàng thượng với việc có giết Chu Tân hay không, là mâu thuẫn".
“Không sai, nếu Hoàng thượng cảm thấy người nào có tội, lại có chứng cớ nơi tay, chắc chắn trực tiếp một đao giết chết, nào còn có thê phí thời gian ngự thâm?"
Dương vinh nói khè:
“Nhưng Chu Tân là quan viên trong mười năm này, được Hoàng thượng thường thức nhất. Có thể nói, hăn là mẫu quan viên mà Hoàng thượng dựng lên ờ triều vĩnh Lạc, lần này sau việc Chiêt Giang, sê vào kinh tiếp nhận hình bộ thượng thư".
Dương vinh nói khẽ:
"Nhưng hắn lại đột nhiên bị lên án là nghịch đảng của Kiến văn, điều này khiến mật mũi Hoàng thượng đê ở đâu?"
“Phải đó, thanh danh của Lãnh Diện Hàn Thiết công, đà đuổi kịp Bao Chửng triều Tống, người trong thiên hạ đều nghĩ là con người chính trục hoàn mỹ".
Dương Sĩ Kỳ gật đầu nói:
"Nếu người như vậy cũng lòng mang chủ cũ, bất trung với Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ rất chật vật".
“Cho nên, ngươi cũng mấy, ngự thẩm ngày mai của Hoàng thượng, nhìn là luận tội Chu Tân, thật ra con chứa kỳ vọng để hắn thoát tội?"
Ánh mắt Dương vinh sáng ngời nói:
“Đúng không?"
"Đúng".
Dương Sĩ Kỳ gật đầu nói:
“Nhưng nếu chúng ta cầu tinh thay hẳn, Chu Tân chác chắn phải chết. Cho nên thật đúng là chi có thể xem Chu Tân thôi".
“Đúng vậy, chúng ta chi có-thế hành sự tùy theo hoàn cảnh, ngày mai làm diễn viên chính, chị có thê là Chu Tân".
Dương vinh khẽ gật đầu, hai người đến gần Phụng Thiên Môn, liền không nói thêm gì nữa.
Ngày kế, hoàng cung, văn Hoa điện.
Chu Tân mới bị bắt ngày hôm trước, ngày kế đà ngự thẩm, có thể thấy được Chu Lệ có để ý nhiều tới án này.