Chương 243 : Huynh đệ (1)
“Không cần không cần".
Thái tử lại cười ha ha, nói:
"Cô tự đi qua".
Nổi xong ngay cả thái giám đỡ vịn hẳn cũng không cần, chậm rãi di chuyen thân the, lùi bước ra điện, một tay vịn khung cửa, nhấc chân phải đi qua cánh cửa. sau đó cắn răng, kéo chân trái qua, lại từ từ đứng lại.
Chậm rãi đứng thẳng người, trẽn mặt cùa Thái t* hiện ra mồ hôi bin rịn, nhưng vẫn cười ôn hòa với độ đệ như cũ:
“Ngươi xem, ta có thể làm mà".
“Ha ha, đại ca vẫn là như vậy, ngoài mềm trong cứng".
Hán vương cũng cởi mở cười rộ lên, đỡ lấy huynh trường đi ra ngoài.
Thấy Thái tử cùng Hán vương đi ở phía trước, nhùng người còn lại có ý thúc thả chậm cước bộ, kéo ra một khoảng cách.
“Hôm nay huynh trưởng không nói một lời".
Chu Cao Hú nhẹ giọng nói với Thái tử:
“Không biết trong lòng thấy thể nào với vụ án này".
“Dựa vào ý ngu huynh, đây thật ra là hại vụ án, án già tạo quàn lệnh của Chu Tân cùng án Hứa ứng Tiên của Cẩm Y vệ".
Chu Cao Sí chậm rãi nói:
“Quả thật không nên nói nhập làm một".
“vậy huynh trưởng vì saò không nói với phụ hoàng?"
“Phụ hoàng không hỏita, ta tất nhiên không cần phải mờ miệng, huống chi Hoang học st nói cũng là ý nàv, ta cũng không cần phái lặp
Chu Cao Si chậm rãi nói. J '
“vậy hôm nay phụ hoàng gián đoạn ngự thẩm, là dụng ý gì?"
Chu Cao Hú lại hỏi.
“Ha ha, cái này thì không phải làm nhi thần, có thể đoán bậy được".
Chu Cao Sí cười nói:
“Đệ đệ, chuyện liên quan tới tranh chấp của Cẩm Y vệ cùng ngoại thần, chúng ta nên giữ trung lập mới tốt".
“Trung lập sao?"
Chu Cao Hú giống như cười mà không phải cười nói:
w X
"Nói thì dễ làm mới khó, nói như thế nào, Chu Tân cùng là thủ hạ huynh trưởng gặp chuyện không may, nếu ngươi chăng quan tâm, không sợ lạnh tâm đám văn thần kia?"
“vừa rồi Dương Sĩ Kỳ nói thật hay, công sinh minh, liêm sinh uy, ngu huynh tán đồng sâu sắc".
Chu Cao Sí lại cười nói:
“Ngu huynh tin tưởng chi cần chỗ công chính, chắc chăn sẽ khiên người ta thất vọng đau khô".
Hai huynh đệ lời nói nhẹ nhàng, nhưng câu câu đều giấu dao nhọn, một mực đi đến trước kiệu của Chu Cao Si, thái giám Đông cung nhận lấy Thái tử, hai huynh đệ mới chăp tay từ biệt.
Thái tử là vì đi đứng không tổt, Ịại là thái tử, mới đặc tứ ngồi kiệu ở Tử Cấm thành, Hán vương than thể khoẻ mạnh, tất nhiên không có đài ngộ này. Hắn đứng nghiêm nhìn Thái tử ngồi kiệu đi xa, mới cùng Kỷ Cương theo kịp tiểp tục sóng vai đi ra ngoài.
"Ta đà nói rồi, chuyện này không dễ dàng như vậy".
vóc người của Kỷ Cương cao lớn, mặt mũi khó nhìn, rất cỏ khí hào hùng, cùng Hán vương vênh mặt đi cùng một chỗ, mật khí thể lại không thua chút nào:
“Đấu võ mồm với đốm quan văn này, chúng ta quá chịu thiệt".
“Hừ, có câu là Nhất lực hàng thập hội " .
Khóe miệng Chu Cao Hú hiện lên một tia cười âm lành nói:
“Cho dù bọn họ chiếm hét tiện nghi ngoài miệng, tội chá của chu Tân cũng là ván đà đóng thuyền".
“Chu Tân tất nhiên là chết chắc rồi".
Kỷ Cương thanh âm buồn bực nói:
“Nhưng các quan văn bây giờ là muốn, kéo Hứa ứng Tiên cùng chỗ Thiên hộ Chiểt Giang chôn cùng hăn".
Nhóm dicĩì Btack
ĐẠI QUAN NHÂN
'Tác giả: Tam giới đợi sư
"Đồ rùa đen họ Hứa kia chết không có gì đáng tiếc".
Chu Cao Hú lặng lẽ nói:
"Từ Hàng Châu vơ vét sáu trăm vạn lượng, không ngờ chi hiếu kính ngươi năm mươi vạn, loại lang tâm cẩu phế này, ngươi bào vệ hấn làm chi?"
“Haizz, ta cho dù muốn làm thịt hắn, cũng phải qua cửa ải này đà rồi
Kỷ Cương cười khổ nói:
“Trong cẩm y vệ ai cũng biết, hắn là người cùa ta, lại là ta tự minh phái ra, nếu không bảọ đàm hắn, khiển mặt mũi ta để đâu? Huống chi chuyện liên quan tới tồn vong của Thiên hộ Chiêt Giang, ta buông tay không được".
“Thiên hộ Chiểt Giang qua thật không thế ném, sớm nghe nói Chiêt Giang giàu bằng cà nước, hôm.hay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyto"
Trong mắt Chu Cao Hú sáng lên, hạ giọng nóí:
"Sau này thu hoạch ở Chiết Giang chia cho ta phân nửa, ta giúp
ngươi qua cửa ải này".
Kỷ Cương đau lòng một trận, nhưng rất nhanh vê mặt như thường
“Chúng ta còn phân của ngươi của ta sao, nếu vương gia có thể giúp ta qua cửa ải này, phân ngươi một nửa lại có làm sao?"
Hán vương cười nói:
“Ta dạy cho ngươi một chiêu bảo đảm dùng tốt...
“Tại hạ rửa tai láng nghe".
Kỷ Cương nói.
“Ta hỏi ngươi, bây giờ Chu Tân ờ đâu?"
Hán vương thản nhiên nói.
“Chiếu ngục".
“Chiếu ngục thuộc ai quản?"
"Ta".
Kỷ Cương chi chi vào mình.
“vậy còn không mặc ngươi định đoạt?"
Chu Cao Hú cười nói.
“Đúng thì sao?"
Kỷ Cương cười khô nói:
“Hắn là khâm phạm, ta cùng không dám giết người diệt khẩu".
“Ai bào ngươi giết người diệt khẩu".
Hán vương mim cười một tiếng nói:
“Ngươi biết Phù Tô không?'
Trong lòng Kỷ Cương thầm mắng, ta dù gì cũng là xuất thân tú tài, một vũ phu như ngươi cũng khoe chừ với ta. Nhưng trên mặt lại cười
“Hắn không phải Thái tử của Tần Thủy Hoàng sao".
"Biểt hấn là chết như thể nào không?"
Chu Cao Hú hỏi.
"Hình như sau khi Tần Thủy Hoàng băng hà trên đường đi tuần, Triệu Cao giả tạo chiếu thư, để Hồ Hợi đăng cơ. Lại sợ Phù Tô không phục, liền giữ bí mật không phát tang, phái sứ giả đi gặp Phù Tô, giả truyền thánh chi của Tần Thủy Hoàng, chi trích hăn làm người bât hiểu, ý đồ mưu quyền đoạt vị, lệnh Phù Tô tự sát".
Mặc dù Kỷ Cương bây giờ cũng là quân nhân, nhưng mực nước trong bụng cũng không ít.
“Đúng không".
Chu Cao Hú cười nói:
“Ngươi cứ bốc thuốc theo đỏ là được"