Chương 243: Huynh đệ (2)
"Không cẩn nói nữa, ta cùng không dám buộc hắn tự sát". Kỷ Cương bất đắc dì nói.
“Hắn cũng không phải là Thái tử, buộc hán tự sát có ích gì".
Chu Cao Hú thâm độc nói: “Ngươi biển báo một chút, suy nghĩ lừa hắn viết thứ có thể chọc giận hoàng thượng, chẳng phải xong hểt mọi chuyện sao".
"Ách..."
Kỷ Cương lúc này minh bạch, hay cho một chiêu bịa đật, không khôi liếc mắt nhìn Chu Cao Hú thật sâu, trong lòng tự nhủ người này từ lúc nào, trở nên âm hiểm như vậy? Không khỏi âm thầm lắc đầu, ánh mắt lại chuyển hướng Triệu vương sau lưng Hán vương, thầm nghĩ, tám phần chủ ý của tiểu tử này.
“Chủ ý của ta thế nào?"
Hán vương cười hỏi.
“Cao, thật sự là cao, liền nghe vương gia".
Kỷ Cương vội gật đầu nói:
"Ta đây về suy nghĩ, biện pháp cụ thê như thế nào".
Khi nói chuyện, đà ra khỏi Phụng Thiên Môn, thủ hạ dẫn ngựa tới, Kỷ Cương ôm ôm quyền với Hán vương cùng Triệu vương, liên xoay người lên ngựa mà đi.
“Nhị ca, chúng ta cũng ưở về đi thôi".
Triệu vương tự tay mở cửa xe, nụ cười ôn hòa nôi.
"ùm".
1- ' La''''' '
Chu Cao Hú khè gật đâu, ngôi lên xe ngựa.
Ba đứa con của Chu Lệ, Thái từ, Hán vương cùng Triệu vương, đều là hắn và Từ hoàng hậu đã qua đời sinh ra lào Nhị Hán vương cực giống cha, lão Tam Triệu vương lại cực kỳ giống mẹ, ngày thường mặt mày xinh đẹp tuyệt trằn, khí chầt cao nhà, lại đọc đủ thứ thi thư, thông minh hơn người, tất nhiên cùng rắt được Chu Lệ yêu thích. Hợn nữa Hán vương và Triệu vương quan hệ vô cùng tốt, lúc bãi triêu đêu ngôi chung một xe.
Chiếc xé ngựa này là Hoàng đế ban cho Triệu vương, trên vách xe lậ da sậm rất dày, vừa mỳ quan lại có thể phòng tên, hơn nữa còn có thể cách âm. Trong xe rộng rãi, trải thảm Ba Tư dày cộm, đặt hai ghê dựa mềm thoải mái, một tủ sách nho nhỏ. Thậm chí còn có một thừng băng, trong xe vừa có thể mát hơn bẽn ngoài, vừa có thê trừ rượu nho.
Rượu ngon bồ đào chén dạ quang, vừa uống vừạ gảy đàn tỳ bà. Rượu nho đã có từ xưa, nhưng từ trước đến nay chi để đám quý tộc hường thụ, bách tính tầm thường không thấy được.
Quý giả thiên hạ, không ai bàng hai người trong xe này. Triệu vương tự tay dùng một khối vải bông, từ trong thùng băng lây ra bình rượu, rót một chén rượu ngon cho huynh trưởng, sau đó cùng tự rót một chén cho mình Xuyên qua chén rượu lưu ly trong suốt, thưởng thức dịch rượu màu đó, hường thụ xúc cảm lạnh buốt giữa ngón tay, mật mày Triệu vương giãn ra nói:
“Đều một mùi vị".
Hán vương uống một ngụm, nhướng mày, cười nói:
“Chua, mẹ nỏ quá chua".
“Cho nên ta uống hợp".
Triệu vương hờ hừng đặt xuống, lấy chén rượu chân cao hớp nhẹ một ngụm, ý thái vô cùng thanh thản nổi:
‘Nhị ca không phải hay nói ta chua sao".
“Hắc hắc, ngươi thích uống, tí về ta bảo người đem phân phụ hoàng
thường cho ta, đưa tới chô ở của ngươi đi".
Chu Cao Hú cười nói: “Coi như cám ơn ngươi giúp ta đại ân này".
“Nhị ca khách khí rồi, ra chủ ý mà thôi".
Triệu vương khẽ cười nói:
"Chi là ta không quen nhìn bộ dạng khầu thị tâm phi của đại ca, trong lòng rồ ràng hận ngươi tới thấu xương, lại luôn bộ dạng thân huynh
Nhóm dịch Black
nhiệt đệ".
“Hắn có thể sống tới hôm nay, phải dựa vào giả bộ".
Chu Cao Hú hừ một tiếng nói:
“Lừa triều thần đều giống trúng tà, ngay cả phụ hoàng cũng không làm gì được".
"Chuyện lần này làm tốt, thì có thể ở giữa phụ hoàng cùng triều thần, chôn một hạt giống không tín nhiệm".
Chu Cao Toại lại hớp một ngụm rượu ngon, nói khê: “Sau này gặp thời cơ thích hợp, tất sẽ mọc từ dưới đất lẻn".
“Chi hy vọng như thế".
Chu Cao Hú gật mạnh đầu, giọng căm hận nói:
"Đám đại thẩn này thật đáng chết, phụ hoàng đà định ai là hoàng trừ, là nhà Chu gia chúng ta, bọn họ lại liều chết bào vệ tên què mập chết tiệt kia, phụ hoang cùng là ngửa tai, để mấy cẩu vật Giải Tấn kia đâu độc, không ngờ lập lão đại, ném lời hứa với ta qua một bên, đúng là đáng Mn".
Chu Cao Toại củng không biết hắn là nói Giải Tấn đáng hận, hay là nói phụ hoàng, không khỏi có chút ngạc nhiên.
Chu Cao Hú tự biết nói lờ lời, vội che dấu nói:
“Ta nói là Giải Tấn, hắn ở chiếu ngục nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không chết".
“Ha ha, danh khí hắn quá lớn, chết thì khó ăn nói".
Chu Cao Toại khuyên Nhị cá bồ ý niệm đi nói:
“Thật ra Nhị ca không cần nóng vội, hiện giờ đại thế đà đến chô chúng ta, đây là không cần hoài nghi. Lần này chi là người đảng Thái tử không cam lòng thất bại mà vồ ngược thôi, chi cần đánh hạ bọn họ lân này, thì đại cục đà định".
"ừm".
Chu Cao Hú gật mạnh đầu nói:
“Nếu không ta sẽ chẳng ra sức giúp Kỷ Cương như vậy".
“Kỷ Cương người này mặc dù lòng lang dạ thú, nhưng cùng là một con chó tốt, chi cần hắn một ngày không ngà, người đảng Thái tử cũng không dám vượt qua hắn công kích Nhị ca".
Chu Cao Toại cười nói:
“Cho nên Nhị ca giúp hắn cũng là giúp mình".
"Chính là ý này".
Chu Cao Hú gật đầu nói:
“Liền xem bọn Kỷ Cương, có thể làm theo không".
“Nhất định sè được, Nhị ca cứ đợi xem kịch vui đi".
Chu Cao Toại bưng chén rượu lên mim cười nói:
“Cầu chúc Nhị ca sớm ngày thành công".
“Hắc..."
Chu Cao Hú nâng chén cụng với hán, cười nói:
“Nếu có ngày sau, huynh đệ chúng ta cùng hường thiên hạ".
“Không dám, chi èẳn tương lai Nhị ca cho ta địa phương tổt, để ta làm vương gia thải bìhh là được".
Chu Cao Toại khẽ cười nói:
"Đất Hà Nam kia, ta không muốn đi".
Nhung trong lòng thầm mắng, con rùa đen ngươi có ý gì? Không biet ban đầu lúc phụ hoàng mưu thiên hạ, mượn binh Ninh vương, có lồ tam nguyện giống nhau, nhưng kết quả thi sao? Đừng nói công thiên hạ, ngay cà đất phong tổt một chút cùng không cho, còn dời Ninh vương tự Hà Bắc đến Giang Tây, tận đoạt hộ vệ của hắn. Phóng chừng nếu ngươi chiếm thiên hạ, kết cục của ta cùng không tốt hơn Ninh vương thúc chô nào.
“Đồng ý đồng ý". ầ
Chu Cao Hú cười gật đầu, một lời đáp úng.