Chương 244: Chiếu ngục (1)
Chiếu ngục Cẩm Y vệ khiến người ta nghe mà biến sắc, là đại lao cấp tối cao của thiên hạ. Nói nó cắp bậc cao, không chi vì nó phòng bị sâm nghiêm, còn vì đủ tư cách nhốt vào, không phải cùng hung cực ác, thi chính là quan to hiên quý, tuyệt không phải nơi phạm nhản tầm thường có thể vào.
Hơn nữa qua nhiều năm như vậy, phạm nhân tiến vào còn chưa có ai có thể còn sống ra ngoài...
Đây mới thực là địa ngục nhân gian, âm u âm ướt, u ám dơ bân, muôi chuột chạy khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi hôi khiên người ta buồn nôn, chính như trong từng phòng giam phía sau song sất, cả đám tù phạm chờ chết kia.
Trong ngục bình thường không thắp đèn, không phàn biệt ngày đêm đều là một mảnh đen kịt. Chi khi có ngục tốt đi vào, mới thấp đuôc trên lối đi, thoáng chốc ánh lửa sáng rõ, chiếu đến độ bọn tù phạm đều che mắt, bời vì ờ trong bóng tôi thời gian dài, thị lực của bọn họ thoái hóa kịch liệt, không chịu được kích thích của ánh sáng.
Những phạm nhân mới tiến vào kia, tình huống đương nhiên tốt hơn nhiều, chi là hơi có chút không thích ứng, là có thể khôi phục thị lực.
Thắp lửa lên, có thể thấy được phòng giam biệt lập bên trong cùng, Chu Tân bị xích khóa, ngồi co ở trên đống rơm, đang nhìn mấy người bước về phía hắn.
Nhừng người kia cùng nhìn hán, đã nghe ngục tốt Cẩm Y vệ dân đường nói khè:
“Hoàng công công, chính là chỗ này".
“Mờ cửa".
Một công áp gân cổ hét lên, vừa nghe chính là một thái giám.
“Không nghe thấy lời của của Hoàng công công sao".
Thiên hộ cấm y vệ đi tới cùng hắn hạ lệnh nói:
“Mau mờ cửa ra".
Ngục tốt liền mờ cửa lao ra, lại chuyển tới một cái ghế cùng một cái bàn.
“Đổ ở chỗ này, các ngươi đều tránh hết đi".
Người nọ cời áo choàng xuống, quả nhiên là thái giám.
“vậy an toàn của công công?"
Thiên hộ cấm y vệ lo lắng nói.
“Mọi người đều bị khóa rồi, sợ gi chứ?"
Thái giám thản nhiên nói:
“Đi ra ngoài đi, phụng chi hòi một mình".
"Dạ."
Lúc này Thiên hộ mới không dám cãi lời, dẫn người rời khỏi nhà tù, bò đi rất xa.
Thái giám kia liền bệ vệ ngồi xuống, nhìn Chu Tân hai mắt một lân nữa nhám lại nói:
“Chu đại nhân,ta họ Hoàng, là bảng quản sự Nghi Thiên điện, phụng chi tới hôi ngươi mấy câu".
Lúc này Chu Tân mới mờ mắt ra, đà nhin thấy khuôn mật của thái giám trung niên.
Hoàng thái giám cũng nhìn chằm chằm Chu Tân nói:
Nhóm dịch Black
ỄTác giá: Tam giới đại sư
“Ta là phụng chi tới hôi. Bộ dạng này của ngươi không có cách nào hành lễ, nên ngồi đáp lời đi".
“Công công cứ hôi là được".
Chu Tân khè gật đầu.
"Tốt”.
Hoàng thái giám đàng hắng nói: “Hoàng thượng nói, Chu Tân ngươi làm vậy, thì đưa vòa quân vương ở chỗ nào, Trụ vương à?"
Chu Tân suy nghĩ một lát, đáp lời:
“Triều Đại Minh không phải triều Thương, không thể so sánh, cùng không có Trụ vương".
“Những lời này của ngươi trà lời rất tốt, ta sè chuyển tấu chi tiết".
Hoàng thái giám sửng sổt, mới nói tiẻp:
“Nghe đày, Hoàng thượng còn nói, Chu Tân ngươi sai rồi. Làm ra chuyện dùng ác ý phòng đoán quân thượng, già tạo quàn lệnh là sao? Trung thần không phải nên tận trung với vua Nghiêu Thuân sao? Ngươi dùng tâm bất nhân bất nghĩa bất tín như vậy để đoán bậy quân vương, không phải tự rước mỳ danh, bôi xấu quân thượng sao?"
“Thần tuyệt không có tâm này".
Chu Tân ngạc nhiên một lát, gian nan lắc đầu, trong lòng khó chịu nói không nên lời. Hắn bận tàm mặt mùi của quân vương, tự nguyện gánh oan, nhưng Hoàng đế lại chắt vấn như vậy, đổi là ai cũng không chịu nổi.
“Mặc kệ ngươi có tâm này không, quần thần đà nghĩ như vậy, ngươi nói ngươi sai hay không?"
Hoàng thái giám thanh âm buôn bực nói:
“Nhưng Hoàng thượng còn nói, Chu Tân trước kia không phải là người như thế, hơn mười năm càn trọng, cũng coi như trung thành, lân này bị ma quỷ ám ảnh cùng không thê một gậy đánh chết".
Nói xong hấn liếc Chu Tân một cái, lại không thấy được vẻ kích động như dự đoán, thầm mắng một tiếng, nói tiếp:
“Chi cần ngươi viết phần bản khai nhận sai với Hoàng thượng, nói lời xin lỗi với Cẩm Y vệ, nói mình là vì tự vệ, mới xuống tay vu hàm Hứa ứng Tiên trước, Hoàng thượng sẽ có thể tha cho ngươi khôi chết, còn có thể thả ngươi về nhà đoàn tụ với vợ con".
Trong ánh lửa, chân mày Chu Tản nhíu chặt, cổ họng run rầy mấy cái, đôi tay nấm chặt khóa săt, mới có thê nhịn được chửi âm lên, hăn tuyệt đối không ngờ tới, ờ trước mặt băng chứng như núi, Hoàng đê vân muốn che chờ Cẩm Y vệ.
“Ngươi không nên rượu mời không uống lại uống rượu phạt".
Thấy bộ dạng hắn vậy, Hoàng thái giám kia bực bội đứng lên, đi dạo ờ trong phòng giam nói:
“Đạo lý đánh chó khinh chủ ngươi không biết không hiểu à? Cẩm Y vệ chính là chó của hoàng thượng, con chó này mặc dù hung dừ, nhưng là trợ thủ tốt của Hoàng thượng, bây giờ lại bị ngươi đánh. Nêu Hoàng thượng không trùng phạt ngươi nặng, nhưng quan to trong triều đều noi theo, chính lệnh của hoàng thượng sao làm được? Thiên hạ chăng phải đại loạn? Bảy giờ Hoàng thượng không đành lòng trừng phạt ngươi, chi cần ngươi nhận sai, đây là sự nhản từ của thiên tử, ngươi nêu còn có chút tinh người, thì nên dứt khoát đáp ứng. Nếu không nghịch thân như ngươi, heo chó không bằng".
Nghe xong lời nói hoang đường của Hoàng thái giám, Chu Tân khó mà tin nổi lời trắng trợn không biết xấu hô như thê, lại là vĩnh Lạc đại đế nói ra, trên mặt hắn hiện ra vẻ đau thương, mím chặt môi không lên tiếng.