Chương 244: Chiếu ngục (2)
Bởi vì hắn thật sự không biết nói như thế nào, Hoàng đế ích kỷ bao che khuyết điểm, xem thằn dân như cỏ rác như thế, thật quá khiến hắn thất vọng rồi.
“Ngươi oho dù thây chán sông, cũng nên suy nghĩ vì hai trai một gái, vợ mẹ của ngươi chứ?"
Thấy hắn bất vi sở động, Hoàng thái giám mở miệng uy hiểp:
“Đề kỵ phụng chỉ bắt các nàng vào kinh, đã ở trên đường, cho dù ngươi không suy nghĩ cho mình, cũng nên suy nghĩ cho người nhà chứ? Mẹ ngươi đã tám mươi, có thể còn sông từ Quảng Châu đên kinh thành sao?"
Nghe hắn nói đến mẹ già, đau đớn trên mặt Chu Tàn càng sâu, khóe mắt mơ hồ thoáng hiện ngấn lệ. Phi hiếu tử bất trung thần, điều này so với xử lăng trì càng khiến hắn thống khổ hơn.
“Cho dù ngươi mặc kệ sống chết của người nhà, cũng không thể không để ý sống chết của người khác chứ? Lúc trước Hồ Oanh giúp ngươi cáo ứạng, còn có thủ hạ tên vương Hiền của ngươi, hiện tại cũng bị ngươi liên lụy vào ngục, nếu ngươi không nhận sai, cà đám bọn họ đều phải chết, những ngươi này có biêt không".
Chu Tân mím chật môi, nhắm mắt lại, để mặc áy náy khôn cùng xé nát cõi lòng.
"Ta biết, ngươi một mực cắn Cẩm Y vệ không tha, bây giờ càng muốn gây ầm ì để thiên hạ đều nghe thấy, đột nhiên bảo ngươi nhận sai, ương lòng chắc chắn không dễ chịu".
Hoàng thái giám nói:
“Hoàng thượng cũng không nghĩ ngươi sẽ nghĩ thông ngay, vân cho ngươi thời gian..."
Nói xong giơ ba ngón tay lên nói:
“Ba ngày, ba ngày sau ta tới cầm bản tấu, bản thân ngươi tự ngẫm lại
Hoàng thái giám nói xong lắc đầu, tựa hồ rất giận người này gian ngoan mat linh. Xoay người thò đau ra lớn tiếng nói:
“Mờ cửa".
Cẩm Y vệ cuối thông đạo vội chạy tới, mở cửa phòng giao ra, Hoàng thái giám ra ngoài căn dặn:
“Cái bàn cứ để lại chỗ này, đợi tí lại chuyển giường tới, còn thêm giấy bút đế đèn linh tinh, bó hình cụ cho Chu đại nhân, mấy ngày nay cố gắng hầu hạ, ba ngày sau chúng ta trở lại".
Cẩm Y vệ đáp dạ một tiếng, vội mời Hoàng thái giám ra ngoài nói:
“Công công thân thể ngàn vàng, không thể ở lâu trong đại lao, xin mau đi đổi không khí ạ".
"Cũng được".
Lúc nói, đoàn người đã đi xa, tắt đuốc, trong phòng giam dần dần khôi phục yên tĩnh.
Chu Tân lúc này mới mở mắt ra, nhìn chàm chăm hành lang bóng tối, ứong mắt lại cháy lên ngọn lửa hừng hực...
Hoàng thái giám từ chiếu ngục ra ngoài, đã được mời đến Thiêm Áp phòng của Chi Huy Sứ.
Ngồi vào chỗ của mình, hắn dùng sức hút mấy ngụm không khí tươi mát, lại uống mấy chén trà, mắng:
“Bên trong thật giống như địa ngục".
"Ha ha".
Kỷ Cương âm trầm cười nói:
“Yên tâm, có huynh đệ ở đây, ngươi sẽ không xuống địa ngục".
"Đúng thế, Kỷ Công là Diêm La vương mà".
Hoàng thái giám nịnh nọt cười nói:
Nhóm dịch Bỉack
7 JjTác giả: Tam giới đợi sư
“Đều dựa theo căn dặn của ngài".
“Thật là trừng hợp, không ngờ Hoàng thượng cũng bào ngươi tới hỏi hắn, đâyđúng^trời cũng giúp ta".
Kỷ Cương cười nói.
“Đúng vậy".
Hoàng thái giám cũng cười nói:
“Hoàng thượng thấy hắn hỏi một đằng trả lời một nẻo, chắc chắn rât tức giận, có điều Kỷ công, mấy lời ta nói sau đó sè không hù hắn sợ chứ?"
“Có thể".
Kỷ Cương khẽ gật đầu.
"A, vậy sẽ biến khéo thành vụng".
Hoàng thái giám giẫm chân nói.
“Ha ha ha..."
Kỷ Cương lại đúng dậy cất tiếng cười t“Làm sao có thể? Mười năm nàỵ, bổn tộa xử lý văn thần không ba nghìn cũng hai nghìn, nhấm hai mắt cũng biết tính tình nhũng người nay, ngươi yên tâm, người nhttChu Tân, càng buộc hắn như vậy, hắn lại càng lẵiông chịu nhận sai, cùng một dạng người với Phương Hiếu Nhụ kia".
Nghe hắn nói Chu Tân giống như Phương Hiếu Nhụ, trong lòng Hoàng thái giám đã thoải mái, cười nói:
"vậy ta an tâm".
Nói xong đứng lẻn nói:
"Thời gian chúng ta đi ra không ngắn, bây giờ phải hồi cung phục mệnh rồi".
'ừm".
Ký Cương khẽ gật đầu, nhung không có ý đứng dậy đưa tiễn, Hoàng thái giám biêt hắn xưa nay ngạo mạn, cũng lơ đễnh, ra đến ngoài cửa, đà thấy Chu tứ gia chờ ờ đó, kín đáo đưa cho hắn một tờ kim phiếu, tiên hắh ra nha môn Trấn phủ tư.
Rời Trấn phủ tư, đỗ kiệu cùa Hoàng thái giám cũng không trờ vê hoàng cung, màíại đfvề phía hồ Huyền VŨ. Bởi vì Hoàng đế không ở trong cung...
Càn Thanh cung trong Tử Cấm thành là tẩm cung của Hoàng để, nhưng Chu Lệ mươi năm này, đều không ngủ trong đó đêm nào, bời vì mặt đầt xây hoàng cung là dó lấp hồ mà thành, hoàn thành ba mươi mây năm, móng sụp xuống lợi hại, hơn nữa còn ẩm ướt cực kỳ, khiên Hoàng để không Súch. Còn có nguyên nhân không thể nói, chính là Càn Thạnh cung là tẩm cung của Chu Nguyên Chương, Chu Lệ chi cần vừa nhăm mắt lại, sè thấy khuôn mặt âm lãnh của cha, sao có thể ngủ an tâm?
Bởi vậy hắn sai người ở bờ hồ Huyền VŨ vườn thượng uyển hoàng gia, xay một tòa cung uyển, tên viết Uyển. Sau khi xây xong liền từ hoàng cung chuyển vào, chi lúc vào triều mới hồi cung.
Lúc này bên hồ đương liễu rủ nhẹ, mặt nước một màu xanh biếc, nụ hoa sen màụ hồng phấn e ấp, mùi thơm đầy hồ, cảnh sắc mê người.
Tẩm cung Nghi Thiên điện của Chu Lệ, liền xây ờ bên hồ, đền nguy nga, khắp nơi xanh biếc, đấu củng mái cong lúc ần lúc hiện, giông như một toàn tiên cung. Từ trong điện nhìn ra ngoài, chi thấy hồ Huyên VŨ sóng xanh lăn tăn, một trận giỏ mát thổi qua, đưa hơi nước trong ao xen lan hương thơm của kỳ hoa trên núi vào ttong điện, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Đối mặt với cảnh trí huyến lệ nàỵ, hoàng đe Đại Minh Chu Lệ lại cảm thấy có chut phiền não, bởi vì hắn lại nghĩ tới vụ án Chu Tân.
Từ sau khi ngự thầm ở Vãn Hoa điện, chu Lệ đã điệu toàn bộ hồ sơ vụ an có liên quan với chu T ân vào, xem kỳ một lần. Hẳn đã cơ bán xác đỉnh, Chu Tân cùng chu Duần không chut quan hệ, họta toàn tương phán, hắn còn một mực tịn têm lùng bất người này, điều này làm cho Chu Lệ nguôi giận không ít.
Hơn nữa Hoàng đế còn ỷ thức được, cẩm Y vệ dùng danh tra án làm chuyện phi pháp ơ Hàng châu, gây đến chướng khi mù mil, tinh huõng cũng là thật.