Chương 246: Diêu Quãng Hiếu (1)
Sáng sớm hôm sau, Vương Hiền đi cùng với mấy người Nhàn Vân, đến Khảnh Thọ tự ở dưới chân hoàng thành. .
Kinh thành rất nhiều chùa miếu, nhưng chi có tòa Khánh Thọ tự là xây ở giừa phú đệ vương otag quý tộc, bới vi tiền thân của nó, chinh là dinh thự hoàng đé bm cho công thằn số một trong Tĩnh Nan, lại được Diêu Quàng Hiểu dâng tấu xin đổi thành chùa chiền, sau đó bản thân tự đảm nhiệm chức trụ tri, báy giờ mới vào trong ở.
Nghe nói trước kia hắn đều là ban ngày mặc triều phục vào triều, sau khi bãi triều lại trở về thành tăng y tĩnh tu. Có điều hai năm nay, hoàng đế niệm tình hán tuồi tác íniẽn cho hấn mồi ngày theo lệ vào triều, chỉ có đại sự mởi sẽ chomời hắn vào cung thương lượng. cho nên phan lởn số thời gian, vị đệ nhất kỳ nhân Đại Minh náy đệu ngồi tĩnh tọa trong tăng viện tu thiền, ctag với lão hòa thượng binh thường cũng không khác nhau mấy.
Cho nên vương Hiền cũng không có hẹn trước, liền đi thẳng vào sơn môn chùa chiền, vào ttong vừa nhìn, trong chùa thờ tam thế Phật tam đại sì, vào tay trái cửa chùa là Tàng Kinh Điện, bèn phải là Chuyển Luân Điện, chính giữa đi qua Tỳ Lô Điện, cùng chùa chiên binh thường không khác biệt quá lớn. Nếu muốn nói điểm khác biệt, chính là hương khói trong chua chiền quả thực không vượng, vương Hiền xem qua hoang lịch, hôm nay là ngày tốt lành dâng hương bái Phật, trong chùa chiền nơi khác đoáh chừng đà sớm tràn đầy thiện nam tín nữ, trong chò Khánh Thọ tự này, lại văng ngắt yên tình, gần như không nhìn thây khách hành hương.
“Các vị thí chủ là tới dâng hương? Thật đúng là đến đúng chô rồi.”
vị sư tiếp khách nhìn thấy mấy người vương Hiền, không ngờ lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng, bước lên phía trước chào đón nói:
“Phật tổ của bổn tự linh thiêng lắm, không cần biết là cầu phúc tiêu tai, cầu con cầu nhân duyên, thăng quan phát tài, tât tân tật đêu được het.”
vương Hiền toát mồ hôi, tại sao có cảm giác giống như bước vào hắc điểm vậy, vội cười khan nói:
“Tiểu sư phụ, chúng ta đến để bái Phật, không biết xin một nén nhang bao nhiêu tiền?” “Cái gì tiền hay không chứ, không cần tiền.”
vị sư tiếp khách cười theo nói:
“Còn cho ngươi một bừa cơm, chay, cợm chay trong chùa chúng ta thật sự ngon so một đó, ngay ịồ hbàúg thượng cũng khen không ngớt lời.”
“Ách.. :
vương Hiền không tii^nếu mật sự tốt như vậy, Khánh Thọ tự nàỵ sớm đã đông nhừtrẩy hội, làm sao có thể không một bóng người thể này. »'
Có điều hắn đến để cầu người, bị người ta hét giá cũng phải chấp nhận thôi, bèn hợp lý hợp tình dâng hương cho tam thế Phật tam đại sư trước, hai tiểu sa di đúng bên cạnh bàn phép, lúc hắn dâng hương đánh vang chuông khánh, vương Hiền trong lòng thầm nhủ, đây nhất định đều phải lấy tiền.
Đợi sau khi đứng dậy, vị sư tiếp khách liền dẫn bọn họ đến phía sau ăn cơm nháy.
vài cái bát nóng hổi nghi ngút được bưng lên, Nhàn vân yà N8Ô ỵj âm thầm cảnh giác, người sau giành trước ăn một ngụm Dưới ánh măt chăm chú khẩn trương của mọi người, chi thấy Ngô vi chép chép miệng nói:
“Thật sự ăn ngon ghê.”
Mặc dù y thuật của hắn b^g cha bên ưong CÓ hạ
độc hay không, hắn vân nếm ra được.
“Tất nhiên rồi.”
vị sư tiếp khách tự hào nói:
“Tiểu tăng đã từng nói, hoàng thượng nếm thừ cũng tán thường không ngớt lời đó!”
Mọi người liền yên tâm ăn mi, vừa nếm qtia nhiên mùi vị thơm ngon đến cực điểm, vốn chi là đối phó một chút, lúc này tât cả đêu ăn ngon đen mức ngay cả nước canh cũng không chừa lại. Linh Tiêu vân chưa
BLACK
/óc giá: Tam Giới Đại Sư
thỏa màn, quẹt quẹt miệng, lớn tiếng nói:
“Tiểu nhị, thêm một bát nữa.”
“Có ngay.”
Vị sư tiến khách lúc trước tám phần đã đi sang nơi khác, không ngờ lại hưng phấn đáp một tiêng.
vương Hiền muốn toát mồ hôi, vội gọi vị sư tiếp khách lại nói:
“Đừng để ý tới nàng, nàng mắt to bụng nhỏ.”
Nói xong lấy ra một mảnh vàng 1ẳ, không để lại dấu vết đưa tới vị sư tiếp khách nói:
“Đa tạ đại sư ban tặng cơm chay.”
“Nói rồi không cần tiền.”
vị sư tiếp khách có chút tiếc hận đưa trả lại cho hắn nói:
“Không dám phá quy củ.”
Xem ra là thật sự không cần tiền, vương Hiền lại thêm buồn rầu, vậy tại sao không có người tới dâng hương bái Phật? Có điêu bây giờ không phải là lúc tò mò, hắn hỏi:
“Không biết phương trượng hôm nay có trong chùa không?”
“Phương trượng đương nhiên có rối.”
Nghe hắn hỏi phương trượng, nụ cười trên mặt vị sư tiếp khách thu lại nói:
“Nhưng không gập khách lạ.”
“Ta có cái này, không tính khách lạ chử?”
vương Hiền để lộ chuỗi tràng hạt Bồ Đề kia ra.
vị sư tiếp khách sừng sốt, sau đó gật đầu nói:
“Thí chủ ở đây chờ một chút, tiểu tăng bây giờ đi bẩm báo phương trượng.”
Qua chốc lát sau, vị sư tiếp khách trở Ịại nói:
“Phương trượng cho mời vị công từ nàý.”
Đám người vương Hiền liền đúng dậy, nhùng người khác lại bị vị sư tiếp khách ngăn lại nói:
“Chư vị dừn» bưổc, phương trượng chi mời vị công tử này đi qua, chư vị không ngại ở lại chô này ăn mì chứ.”
Trong lời nói không còn nhún nhường như thoạt đầu kia nữa, đổi thành cao ngạo trông xuống chúng sinh.
“Ngươi...”
Linh Tiêu lông mày nhướng lên, lại bị vượng Hiền trấn an nói:
“Không cần lo lắng, đây là đạo trường của Đạo Diễn đại sư, nơi an toàn nhất trong thiên hạ.”
Trên mặt vị sư tiếp khách kia, mới lộ ra một tia cười mim xem như ngươi biết phân biệt tốt xấu.
vương Hiền ben để các huynh đệ lại trong phòng ăn, còn mình đi theo vị sư tiếp khách, đến hậu viện thiền phòng.
Trong thiền phòng vô cùng ttống trải, không nhiễm một hạt bụi, dưới sự ra hiẹu của vị sư tiếp khách, vương Hiền cởi giày ra, một mình đi vào phía trong.
Liền thấy một lào tăng tuổi bảy mươi râu tóc bạc trắng, người mậc tăng ỹ màu xám, ngồi ứen bồ đoan cũ kỹ, nhưng thấy hắn gò má gây hóp, một chiếc mũi ung, một đôi mắt tam giác, mặc dù mí măl: cụp xuong, thần quang thu vào bên trong, vần như trước không chút liên hệ gì đến gương mặt hiền lành kia được.
“Tiểu tử vương Hiền bái kiến Đạo Diễn đại sư.”
Không cần giới thiệu, vương Hiền liền dám khẳng định, đây nhất định là Diêu Quàng Hiểu, vội vàhg thi lễ thật dài nói.