Đại Quan Nhân

Chương 246: Diêu Quảng Hiếu (2) “Ngồi.”

Chương 246: Diêu Quảng Hiếu (2) “Ngồi.”
Diêu Quảng Hiếu cũng chớp mắt quan sát hắn, thanh âm già nua nhưng không khàn khàn.
vương Hiền liền quỳ ngồi trên bồ đoàn đối diện Diêu Quảng Hiếu, mặc dù triều Tổng về trước, nhân đều pgồi là như thể này, nhưng vương Hiền dù sao cũng sống vào thời triêu Minh, vân luôn ngôi ghe dựa, bây giờ đổi thành quỳ ngồi thật đúng là không quen được.
“Tràng hạt.”
Diêu Quảng Hiểu lại nói, lần này nhiều hơn một chừ.
vương Hiền vội mang chuỗi tràng hạt Bồ Đề hai tay dâng lẽn, Diêu Quảng Hiểu liếc mắt một cái, nhưng cũng không nhận lây:
“Tiểu tử kia bảo ngươi tới?” “Không phải.”


vương Hiền lắc đầu nói:
“Người cao to đưa cho ta chuỗi Phật châu này, nói đến kinh thành gập phải vấn đề trọng đại, đều cỏ thể đển Khánh Thọ tự xin giúp đờ.”
“Hắn thật sự nể mặt ta.”
Diêu Quảng Hiếu cười lạnh nói:
“Lão nạp chi là một hòa thượng, cũng chi có thể giúp ngươi niệm kinh siêu độ, nếu muốn bắt ma xem bói, ngươi phải ra ngoài quẹo bên phải, vào tìm trong Tiên vân quán đi.”
“Đại sư nói đùa rồi.”
vương Hiền cười nói:
“Không phải nói bổn tự cầu gì được nấy sao?”
“Phật tổ nếu thật sự cầu gì được nấy, sớm để hương khói trong ngôi chùa này hưng thịnh rồi.”
Diêu Quảng Hiếu âm thanh lạnh lùng nói.
“Đó là do bọn họ tự chuốc lấy phiền nhiễu.”
vương Hiền lại như trước mỉm cười nhàn nhạt nói:
“Khánh Thọ tự là đạo trường của Phật tẻ, trong lòng bọn họ lạy chính là lào trụ trì, Phật tổ tất nhiên sẽ không để y tội-;
Diêu Quảng Hiểu nghe vậy liếc nhìn hắn một cái nói:
“Không phải ngựợi cíing ựổng vậy sao?”
“Không giố^
vương Hiền lại lắc đầu nói:
“Ta đến bái chính là lào hòa thượng, trong lòng đà lạy cũng là lào


“Ha ha.’
Diêu Quàng Hiếu cười lạnh nói:
“Không ngờ ngươi tuổi tác không lớn, còn biết tính thiên cơ.”
“Tiểu tử không hiểu cải gì gọi là thiên cơ.”
vương Hiền cười nói: “Ta chi có gì nói đó mà thôi.”
Nói xong thi lễ thật sâu nói:
“Tiểu tử thật sự có chỗ khỏ to lớn, khẩn cầu đại sư ra tay cứu giúp.”
Trên mật Diêu Quảng Hiếu thu lại nụ cười, chậm rãi nói:
“Có chuỗi Phật châu này trên tay, Cẩm Y vệ không dám làm khó dễ
“Nhưng tiểu nhân không phải vì bản thân.” vương Hiền thấp giọng nói.
Diêu Quảng Hiếu cũng chẳng bất ngờ, rũ hai hàng lông mày thọ nói:
“vậy thi là vì Chu Tân mà đến?” vương Hiền dập đầu thật mạnh với Diêu Quảng Hiểu nói:
“Khẩn cầu lão hòa thượng cứu giúp Chu nghiệt đài, hắn là quan tốt một lòng vì dân.”
Sổ lần vương Hiền dập đầu cùng không ít, chi có lần này là thành tâm thành ý.
“Ta không phải Phật, cũng không phải Bồ Tát...”
Diêu Quảng Hiếu lại chậm rãi nói.
“Nhưng ngài là người duy nhất triều Đại Minh có thể khuyên can lay động được hoàng thượng.”


ĐẠI QUAN NHÂN
vương Hiền dập đầu thật mạnh.
“Chu nghiệt đài của chúng ta không sợ cường quỵền, vì dân cầu xin cứu giúp, hôm nay mạo phạm thiên nhan, hạ chiêu tông vào ngục, nguy hiểm ngay trong sớm chiều. Lào hòa thượng những năm này làm nhiêu việc thiện, chắc chắn biết cứu một nghiệt đài của chúng ta, cỏ thể cứu sống dận chúng một tinh phần công đức to lớn này, quả thực không gì so “Ha ha...”
Diêu Quảng Hiếu bị hắn chọc cười:
“Giỏi cho tên tiểu tử mồm miệng nhanh nhảu như ngươi, nếu như ta không cứu Chu Tân, chính là tồi lôi lớn cỡ nào sao?”
“Ta không phải có ý này ..


vương Hiền cười xoà nói:
“Cỏ điều nếu Chu nghiệt
Giang, tất nhiên càng thêm bi trong lòng khảng
định khong đành lòng.”
“Nếu như ta cỏ lòng trắc ẩn, đã không phải là Diêu Quảng Hiếu.”
Diêu Quảng Hiếu lại cười lạnh nói:
“Chu Tân chấp pháp phạm pháp, chết chưa hết tội, về phần dân chúng Chiết Giang, cùhg chưa chác sồ thẻ thảm giống như ngươi nói vậy. .. Cẩm Y vỹchi tròng trọc vào dám quan thân phú thương, làm gì rảnh để ý đển đám dân chúng tẩm thường.”
“Lão hòa thượng nói quả tuyệt đối rồi, cửa thành bị cháy ắt sè họa lây cả cá trong hồ, huống hồ quan thương phú hào cũng là dân chúng.”
vương Hiền lắc đầu nói:
“Lúc trước lào hòa thượng cỏ thể cho cầu tình có thể cho Phương Hiểu Nhụ, vì sao hôm nay không thể cầu tình cho Chu nghiệt đài?”
Nghe vương Hiền nhắc đển Phương Hiểu Nhụ, ánh mắt Diêu Quàng Hiểu buồn bà, đó là nỗi đau vĩnh viển dưới đáy lòng hán. Nhưng lào hòa thượng không hề để lộ chút động tình nào, chi thản nhiên nói:
“Chu Tân có thể so với Phương Hiếu Nhụ sao?”
“Phương Hiếu Nhụ có phải là hạt giống người đọc sách hay không, ta không biết. Nhưng Chu nghiệt đài của chúng ta lại là người thiện lương không thể nghi ngờ của triều Đại Minh.”
vương Hiền cất cao giọng nói:
“Nếu hoàng thượng giết Chu nghiệt đài, tương lai nhất định hối hận không kịp, mà một khi án này đúc thành, triều Đại Minh săp bị đặc vụ chính trị bao trùm, không còn bất cứ quan viên nào dám chống lại Câm
“Nói chuyện thật đao to búạ lớn, Phương Hiếu Nhụ chết rồi, người đọc sách một gốc lại tiểp một gốc.”
Diêu Quảng Hiếu mỉm cười nói:
“Ngươi không nên học ta năm đó nói khoác mà không biết ngượng.”


“Không giống vậy.”
vương Hiền cất cao giọngnói:
“Hoàng thượng Lường Hán Đường Tọng, đều dưới sự điều khiển của
Ban đầu Diêu Quảng Hiếu chi xem vương Hiền như một tên tiểu tử thông minh chút đinh, cũng không xem trọng mấy, nhưng nghe hắn phen này to gan lớn mật nói ra lời như vậy, không khỏi lại lân nữa nhìn kỳ lường người thanh niên này:
“Cải ngươi học không phải là Trình Chu.”(l) trong nhũng phái chủ yếu của triết học duy tâm thời Tỏng Minh, cùng là một trong các phái lý học có ảnh hưởng lớn nhất đối với đời sau Do hai huynh đẹ họ Trình (Trình Hạo, Trinh Di) người Hà Nam Bắc Tống bắt đầu sáng lập, trong thời gian đó trài qua kế thừa của các đệ tử Dương Thời, La Tohg Ngạn, Lý Đồng, đến Chu Hi thời Nam Tống đã đưa lý học lên thành một hệ thống duy tâm khách quan hoàn chinh.
“Ta mặc dừ là tú tài, nhưng học vấn trên mức bình thường mà thôi.”
vương Hiền thẳng thắn nói:
“Không dám tự xưng môn đồ Thánh Nhân.”
“Chu Hi là Thánh Nhân cái quái gì.”
Diêu Quảng Hiếu khinh thường hừ một tiếng, dường như đối với Chu thánh nhân rất không vừa ý. Lại hòi:
“Sư thừa ngươi như thế nào?”
“Là Ngụy Nguyên Ngụy học sĩ Hàn Lâm viện.”
Thật ra Ngụy Nguyên cùng ở kinh thành, nhưng sau khi vương Hiền vào kinh, đã bat đầu kêu oan khắp nơi, ửong tinh hình thế này, tất nhiên không nen liên lụy đến Ngụy lão sư, cho nên vẫn luôn chưa đển nhà thăm hỏi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất