Chương 247: Cùng chung khác biệt (1) “Có thể lão hòa thượng có chút hiểu lầm với gia sư.’ vương Hiền mim cười nói.
“Ha ha ...”
Diêu Quáng Hiếu cười nhẹ một tiêng, không dây dưa ntta vấn đề này nữa, ngữ điệu có chút thê lương nổi: vương Hiền đột nhiên có chút bừng tinh, dường như Chu Lệ sát hại trung thần của Kiến văn, đối với Diêu Quảng Hiểu đà kích rât lớn. Hăn thấp giọng nói: “Chu nghiệt đài và phương Hiếu Nhụ không gióng nhau, trung thành của ngài ấy là đối với thánh thượng.”
“Phương Hiếu Nhụ cuối cùng
người...”
vẫn chết, hơn nữa còn là liên lụy nhiều
Diêu Quảng Hiếu gật đầu, lại lắc đầu nói:
“Nói không giống nhau, kỳ thật cũng giống nhau cả. Trừ phi Chu Tân cúi đầu trước Cam Y vệ, hàng không chẳng có ai cứu nổi hắn cả.”
“Ngài ấy không thể nào cúi đầu trước Cẩm Y Ỵệ.”
vương Hiền lập tứớlác đầu nổi.
“Cho nên nói là giống nhau.”
Diêu Quảng Hiếu lại lần nữa cụp mí mắt nói: “Trên đời này có một loại người, thật sự là bất chấp lý lè, Phương Hiếu Nhụ là vậy, Chu Tân cũng vậy.” “Nếu đã bất chấp lý lẽ, lúc trước lào hòa thượng vì sao phải cứu Phương Hiếu Nhụ?”
” ........
Diêu Quảng Hiếu lại hờ hững nói:
“Trên thực tế, năm đó ta chi là vào thành trước, nói với hoàng thượng như vậy, sau đó hoàng thượng giết hắn, tra tấn sát hại đám người Thiêt Huyễn, ta đều không nhiều lời thêm nữa ...” “vậy cùng xin lào hòa thượng nốt với hoàng thượng như vậy.” vương Hiền lại không sờn lòng nói.
Thần sắc tán thường trong mắt Diêu Quàng Hiếu nháy mắt vụt qua, ánh mắt lần nữa chuyển sang lạnh lẽo nói: “Nếu như ngươi vừa vào kinh liền tới tìm ta, nói không chừng ta sè vào cung một chuyến. Nhưng ngươi gây sức ép đến bây giờ cho dù có chuỗi trang hạt này, ta cũng không thể mở miệng với hoàng thượng.”
Diêu Quảng Hiếu là con người như thế nào chứ, làm sao cỏ thể không biết được, mình lúc này ra mặt, không thể nghi ngờ sẽ được xem như đứng về bên Thái tử, đây là chỗ hẳn không thích.
“Cái này...”
vương Hiền phát hiện, chút tính toán kia cùa mình đứng ở trước mật lão hòa thượng này, căn bản không có chỗ che đậy, người ta sớm nhìn thấy vô cùng rò rahg rồi, muốn cao mượn oai hùm, căn bản không có cửa đâu, dứt khoát cung không nói dổi, thẳng thán thành khẩn nói:
“VỚĨ ta mà nói, giúp ngườị chính là giúp mình giúp Chu Tân, cũng là giúp Thái tử.”
“Ngược lại dám nói thật.”
Diêu Quảng Hiếu trầm mặc giây lát, chậm rãi nói:
“Ngươi đã xem trọng Thái tử như vậy?”
“Phải, Thái tử là nền tàtíg lập quốc, huống hồ còn có Thái tôn, ta tin tưởng hoàng thượng sẽ không đêm đại sự xã tắc xem như trò đùa.”
vương Hiền thảng thán nói:
“Thái tử hôm nay rồng sa nước cạn, nếu ta có thể ra tay giúp đỡ, tương lai rồng bay lên ười, ta sè được lợi lớn rồi.”
Diêu Quảng Hiếu khục khục cười rộ lên nói:
“Đủ thắng thắn, đủ vô si.”
Sau đó chăm chú nhìn vương Hiền, thấy hắn lông mao dựng đúng, lúc này mới lại hỏi: ________
BLACK
1 gác giả: Tam Giới Đại Sư
-----
“Tại sao ngươi không sợ Kỷ Cương?”
“íâchưa từng nghe Chi Huy Sứ Cẩm Y vệ có người chết thoải mái.”
vương Hiền hờ hững nói:
“Kỷ Cương so với Mao Tương, Tưởng Hiến như thế nào? Làm gì cỏ cái lý không chết?”
Mao Tương là Cẩm Y vệ đầu tiên nhậm chức Chi Huy sứ, tạo ra án Hồ Duy Dung một trong ba vụ án lớn dưới triêu Hông VŨ, liên luỵ hơn ba vạn người? từ Hàn Quốc công Lý Thiện Trường trờ xuống khai quốc công thần gần như bị quét sạch không còn sót một ai. Cuối cùng Chu Nguyên Chương giết chết Mao Tương, nhằm dẹp yên lòng oán giận của nhiều người. Tường Hiến là người thứ hai nhậm chức Chi Huy Sứ Câm Y vệ, án Lam Ngọc càng thêm thảm thiêt, chính là bút tích của hăn, cuối cùng cũng bị Chu Nguyên Chương dùng một ly rượu độc gạt trừ. .
Còn Kỷ Cương chính là người thử ba nhậm chức Chi Huy sứ Cẩm Y vệ, hắn hãm hại còn hơn xa hơn cả hai người Mao, Tưởng, càng kiêu ngạo gấp trăm Ĩần, vương Hiền nhìn không ra đạo lý hắn cỏ thể yên ổn chết già.
“Ta xem ngươi có cao kiến gì, hóa ra cũng là lời đao to búa lớn.”
A
Diêu Quảng Hiếu lại cười lạnh nói:
“Thánh thượng không phải là loại người cay'nghiệt thiểu tình cảm như Thái Tổ kia, huống hồ Kỷ Cương liên minh cùng với Hán vương, ít nhất trong vòng vài năm, địa vị vô cùng vừng chắc.”
Dừng lại chốc lát, lại chậm rãi nói:
“Ngươi cho là bân thân cỏ thế sống đến ngày Kỷ Cương rớt đài kia sao?”
“Có thể.”
vương Hiền lại giảo hoạt giơ giơ cánh tay lên nói:
“Có chuỗi tràng hạt này, Kỷ Cương cũng không đám làm gì ta.”
“Ngươi mặc dù đọc sách không nhiều lắm, nhưng cũng phải biết câu chuyện kiềm lư kỹ cùng (1) chứ?”
(1) Trong đất Kiềm (tên gọi khác của tinh Quế Châu - Trung Hoa) vốn không có lừa, có người thích đa sự dùng thuyền chở một con toa vào đất Kiềm. Sau khi chở đến nơi lại thấy chảng có tác dụng gì liên bô mặc nó dưới chân núi. Lão hổ nhìn thấy nó (chưa bao giờ gặp lừa) là động vật to lớn như vậy nên tường nó rất thần kỳ. Lão hồ bèn nập trong rưng lén quan sát nó. Sau đó lão hổ từ từ tiếp cận nó vô cùng cẩn thận. Một ngày, còn lừa kêu dài một tiếng, lào hổ cho rằng nó sắp cắn mình, sợ quá bô chạy thật xa. Nhưng khi lão hổ thường xuyên quay lại quan sát nó lại cảm thấy con lừa không có bàn lình đặc thù gì, dần dần quen với tiếng kêú của nó. Từ đó lão hổ lại lượn lờ phía trước phía sau nhưng thủy chung không dám cùng con lừa đánh nhau. Dần dân lào hô cũng đến gần con lừa, thái độ cũng tùy tiện hơn, đi sát vào, hyých .người khiên khích nó. Con lừa phi thường phẫn nộ, dùng chân đá lão hổ. Lão hổ vi việc này mà vui mùng, thầm nghĩ: “Bản lĩnh con này (con lùa) cũng chi có vậy mà thôi”. Thế là lão hô nhảy phổc tới, gâm lên, căn đứt họng con lừa rồi ăn thịt, về sau người ta đem chuyện con lừa ở đât Kiềm bị lão hổ thịt biến thành câu “Kiềm lư kỳ cùng” chi người chi có chút ít bản lình đã khoe khoang đồng thời cũng muốn nói: phải dũng câm chớp lấy thời cơ, không để kẻ địch dọa dâm.
Diêu Quảng Hiếu trào phúng nói:
“Ngươi cho rằng Cẩm Y vệ vẫn sẽ bị ngươi hù dọa lần thứ hai?”
vương Hiền vẫn như cù không lay động nói:
“Nhưng ta không phải là con lừa ngu ngốc, trước nguy cơ lẩn sau, ta chắc chắn đà cỏ tiền vốn tự bảo vệ mình rồi.”
“Cũng muốn nghe thử xem ngươi làm thế nào tự bào vệ bản thân?”
Diêu Quảng Hiếu nheo đôi mắt tam giác nói.
“Đương nhiên dựa vào lão hòa thượng.”
vương Hiền cười hì hì nói:
“Trước kia trong lòng ta vẫn còn chưa có cơ sở, nhưng bây giờ ta biết, hôm nay xem như bái đúng cửa miếu rồi, lão hòa thượng sẽ che chở cho ta.”
Diêu Quảng Hiếu lúc này thật sự ngẩn người: “Dựa vào cái gì?” H