Chương 249: Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ (1)
Nữ quan kia lúc này mới nhẹ nhàng khẽ chào, tránh ra một bên nhường lổi đi.
vương Hiền cùng với Chu Chiêm Cơ đi qua cầu, xuyên qua một mành rùng trúc, liền thấy một am ni cô taọ nhã lung linh thâp thoáng ờ trong bụi hoa, trên cửa am treo một tấm biển, đề ba chữ to đầy mạnh mè "Thiên Hương Am", vương Hiền mắt tinh, thấy nơi lạc khoản rõ ràng viết "Chu Lệ"...
Hắn trong lòng đột ngột hiểu ra, bên ngoài đồn đãi vị đại mỳ nữ này lớn mật đoạn tuyẹt thoát khôi ma trảo của Đại Ma vương như thê nào, nhưng kỳ thật, nàng căn bản vẫn ở trong ma trảo.
Đi vào trong am, thấy đây là một tiểu viện thanh tình xinh đẹp, không nhiễm lấy một hạt bụi hồng trần nào. Phía trước có ba gian chính điện, điện phủ ơ giữa thờ một vị Quan Âm bạch y, dung nhan của bức tượng Phật này cũng cực đẹp, bên trong trang nghiêm còn mang theo ba phan xinh đẹp. Cũng không biết là do tâm ly hay sao, vương Hiền cảm thấỵ Quan Âm ở Thiên Hương Am này so với các nơi khác đẹp hơn nhiều lắm.
Cùng với tiểu ni cô dâng hương cho Quan Âm xong, hai người Ịiền đi theo nàng, chuyển tới một gian phòng sạch sẽ ở hậu điện, Tiểu ni cô này dung mạo xinh đẹp, cử chi thanh tao lịch sự, âm thanh cung kính nói với thái tôn, sư phụ của nàng đang tụng kinh, xin mời bọn họ chờ một chút, sau đó đốt hương rồi khom người lui ra. Chốc lát sau lại quay lại dâng trà lên, lại dâng ỉên một khay gỗ sơn son thiếp vàng, trên đó bàỵ ra điểm tâm tám món đặt trước mặt khách, sau đó mới khom người lui ra, động tác như nước chảy mây trôi, thật khiến người ta cảnh đẹp ý vui.
vương Hiền trong lòng tự nhủ, quả thật là hàng sợ với hàng càng đáng vứt đi, người so với người càng nên đi chêt cho rôi, Ngọc Xạ nhà ta so với tiểu ni cô quả thực chi là một Nha Đâu thô kệch.
Chu Chiêm Cơ cũng được xem như là' một nửa chủ nhân ở đây, chi vào điểm tâm nói với vương Hiền: ;
“Điểm tâm của Thiên Hương Am là đệ nhất kinh thành đó, trong cung cũng ăn không được đâu..."
vương Hiền liền cầm^eh một khối hồ đào cao đưa đến trong miệng, rồi lại nghe Chu Chiêm Cơ nói:
“Đáng tiếc, là loại tô cao."
vương Hiền nhất thời biến sắc, hắn rất ghét ăn đồ ngọt, nhất Ịà loại điểm tâm dạng tô cao, lúc ở Tô Châu Chu Chiêm Cơ cũng đã biêt điêu này, hiển nhiên là cố ý chọc ghẹo hắn.
vương Hiền lườm hắn một cái, đành phải không thể làm gì khác hơn là cau may nuốt xuống, vội vàng uống một ngụm trà, lúc này mới giảm được bớt độ ngọt, lại vừa kinh hi nói:
"Là trà Long Tinh mới hái ở Sư Phong, nhưng mà đây là trong cống phẩm..."
Nói xong lại cảm thấy bản thân mình ngu ngốc, cống phẩm không phải là cống cho người nhà nàỷsao.
“Đó là đương nhiên.'
Chu Chiêm Cơ cười nói:
"Bà dì nhỏ của ta ở nơi này, phải nói là toàn thứ tốt."
Nói xong chi ngón tay vào lư hương khói nhẹ lượn lờ kia nói:
“Trầm Hương được đốt trong đỏ là tử An Nam cống qua, so với hoàng kim còn quý giá hơn nhiêu."
“Đi vào kinh thành mới biết được, hóa ra người xuất gia cũng có thê cao đại thượng như vậy."
vương Hiền cười thầm.
"Cao đại thượng?"
Chu Chiêm Cơ không hiểu hỏi.
"Cao quý, đại phú, thượng đắng."
vương Hiền ho nhẹ một tiếng:
“Người đến."
Lời còn chưa dứt, liền nghe được ngoài cửa vang lên tiếng bước chân
Nhóm dịch Black
" 'ý 'J jĩác giá: Tam giới đợi sư
mềm mại, đợi tiểu m cô kéo cửa ra, liên thấy một nữ tử thoạt nhìn chỉ cổ mới hơn.hai mươi mặc y phục màu lam nhạt, dáng người cao gây, dung mạo như hoa, tựa mây xuất núi. Cả đời vương Hiên chưa bao giờ thấy qua nữ tử xinh đẹp đến nhường này, vốn đã ngậm chặt miệng lại rồi những không thể kìm nén mà bất nhã há ra.
Chu Chiêm Cơ ở một bên nhỏ giọng ho khan, hắn mới vội và phục hồi tinh thần lại, nhanh chỏng ngậm miệng lại.
Chu Chiêm Cơ lại nhỏ giọng nói:
“Nước miếng."
vương Hiền mặt đó bừng, vội vàng lấy taỵ chùi một cái mới biêt được là mình bị lưa, ửong long hận không the đánh tên kia một trận, nhưng dưới loại trường hợp này ai nào dám lỗ màng, đành phải không thể làm gì khác hơn là cười cười xin lỗi, sau đó ỵẻ mặt như thường, cũng lộ ra vẻ tự nhiên hào phóng.
Nữ tử này thì càng không để bụng, bj^i loại phàn ứng này nàng thật sự đã thấy nhiều rồi, hơn nừa vương Hiền mới chi là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, lại cũng bị dung nhan tuyệt thể của mình hap dẫn, tuy nói tính nàng không màng danh lợi nhưng cũng vẫn cảm thây cỏ niềm vui sướng nho nhỏ. Liền gật đầu với hấn cười cười, nói với Chu Chiêm Cơ:
"Chào con, mấy ngày này sao không có tới gặp bà vậy."
Nàng năm nay hẳn là mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, nhìn qua lại chi nhơ mới hai mươi, chính là đương tuổi thanh xuân, đôi với Chu Chiêm Cơ cao lớn thô kệch, trời sinh già trước tuổi mà tự xưng là bà, thi thực sự có chút quái dị nỗi không nên lời.
Nhung hai người lại là bối phận bà cháu hàng thật giá thật, Chu Chiêm Cơ mang theo vương Hiền, hành lễ vãn bối với Từ Diệu Cẩm.
Từ Diệu Cẩm nghiêng người hoàn lễ, mời hai người an vị, rồi ôn nhu nói:
“Còn không giới thiệu vị bạn hữu này một chút?"
“Hắn gọi là vương Hiền, là anh em tốt của ta."
Chu Chiêm Cơ cười nói:
“Cũng là tục gia đệ tử của Diêu thiếu sư."
vương Hiền đổ mồ hôi à nha, vừa rồi vừa rồi Chu Chiêm Cơ. ờ ngoài cửa gác nói bậy cũng đựợc đi, sao có thể trước mật Từ Diệu Câm cũng nói như vậy? Nếu đe cho lào hòa thượng biết được, còn không biết hắn sẽ xử lý minh như thế nào đây. Có điều hắn cũng không thể quả quyêt phủ nhạn, đành phải không thể làm gì khác hơn là khiêm tốn cười nói:
“Điện hạ nói đùa, Đạo Diễn đại sư chẳng qua chi là nói đùa một chút thôi, ta đây đảm đương không nổi."
“Diêu thiếu sư chưa tùng nói đùa."
Chu Chiêm Cơ lại nhưng muốn dán chặt cái danh này vào hắn, nhe răng nói với vương Hiền:
“Ngươi cũng đừng có phủ nhận nữa."
"Thế lúc Đạo Diễn đại sư kia nổi bão, ngươi tới gánh trách nhiệm nha?"
vương Hiền nhạy cảm, cảm giác được Chu Chiêm Cơ muốn tạo bầu không khí thoải mái, đành phải không thể làm gì khác hơn là phụng bôi nói.
Từ Diệu Cẩm bị chọc cười, xinh đẹp mà cười đến hoa nhường nguyệt thẹn.
“Không nên loạn bậy lấy Đạo Diễn đại sư mà nói đùa, bàng không bà sẽ cáo trạng cho đại sư đó, ngươi muốn mông bị nở hoa sao?"
Nói xong không nhịn được lại cứời.
“Tôn nhi ta ăn tim hùng gan báo, cũng không dám lấy Diêu thiếu sư ra mà vui đùa."
Chu Chiêm Cơ chọt chọt vương Hiền một chút nói:
“Ngươi đem thư đưa cho bà dì của ta đi, bà sẽ hiểu."
vương Hiền dùng hai tay mang lá thư của Diêu Qụảng Hiếu dâng cho Chu Chiêm Cơ, tuy hắn chuyển giao cho Từ Diệu Cẩm.