Chương 249: Thiên hạ đệ nhất mỹ nừ (2)
Từ Diệu Cẩm duỗi ra ngón tay thon gầy ngọc ngà, nhận lấy lá thư này, mở ra ngay trước mặt hai người, lấy ra bức thư, băt đâu đọc. Nhìn nhìn, vẻ mặt dần dần nghiêm trọng, sau đó đôi mày xinh đẹp chau lên,, giống như có chút tức giận. Trầm ngâm một lát, nàng ngâng đâu nhìn vương Hiền liếc mắt một cái, mặc dù lậ oán giận, nhưng suýt chút nữa đã khiến xương cốt bên trong vương Hiền đều mêm nhũn cả ra.
Cũng may vương Hiền sớm có đề phòng, xương cốt mềm nhũn nhưng da mật lại vẫn không chút sứt mẻ, thế nên lúc này mới không có tự làm xấu mặt mình.
“sư phụ nhà ngươi rất giảo hoạt, đầu tiên nói tặng ta một việc đại công đức, khiến người ta rất chờ mong."
Thanh âm của Từ Diộu Cẩm nhả ra như châu như ngọc, cho dù là trách cứ, cũng làm lòng người sung sướng:
“Kết quả cuối cùng lại là bản thân mình rụt đầu lại, để người ta thay hắn rơi vào tình huống khó xử."
“Đạo Diễn Đại... Ách, gia sư cũng là không còn cách nào khác.”
vương Hiền thấy nàng xem thư, ngược lại còn khẳng định thân phận của mình, hiển nhiên trong thơ lão hòa thượng có nhãc tới mình, liên đơn giản ôm lấy gốc cây nói:
"Cho nên mới để cho tiểu tử đến van cầu chân nhân trợ giúp.”(Chân nhân: chi những người tu hành đắc đạo)
Hắn đương nhiên không thể học theo Chu Chiêm Cơ kêu là bà...
“Nếu ta không đáp úng thì sao..."
Thanh âm Từ Diệu Cẩm chuyển sang lạnh 1.0.
"Như vậy Chu nghiệt đài của chúng ta, sè không con đường sống..."
.4V*vAy ... .
sắc mặt của vương Hiền nói thay đổi Ịiềh may đổi ngay, lập tức uê oải như đưa đám giống như rớt xuống dưới đáy nói:
Cr jgV *
“Dân chúng Chiết Giang chúng ta,bàng không cỏ đường sống nữa..."
Chu Chiêm Cơ cũng phối hợp với vương Hiên, ảm đạm nói:
"Bà dì nhỏ không biết chứ, hấn thật ra không thân cũng chẳng quen với Chu nghiệt đài, vổn có thể không cần đém xỉa đến, chi là vì nghĩa nên mới vậy, ngươi giúp đờ hắn đi."
“ừm."
Từ Diệu Cẩm nghe vậy lại liếc mắt nhìn vương Hiền, nàng vốn tưởng răng hán là đệ tử con cháu gì của Chu Tân linh tinh các loại, không nghĩ tới lại không có quan hệ gì. Không khỏi khâm phục nói:
"Đây là một ngọn lửa lớn vậy mà ngươi cũng dám nhảy vào trong đó sao?" “Nói nghĩa bất dung từ ( không thể thoái thác) thì có chút cường điệu."
vương Hiền cười khổ nói: “Nhưng nếu không cửa này."
làm như vậy, trong tâm sẽ không vượt qua được
“Tâm là gì?"
Nghe thấy những lời này, Từ Diệu Cẩm lại giống như có chô xúc động, sau một giây hoảng hốt, lại sâu kín thở dài nói: “Đáng giá đánh đổi mạng sống sao?"
“Tâm là chính mình, trái lương tâm tức là thương tổn chính mình." vương Hiền nghiêm mật nói:
"Ổ trong mắt tiểu tử như ta, chính mình tức là sinh mạng, sinh mạng chính là ban thân mình, cho nên chưa từng nghĩ tới có đáng giá hay
không đáng giá."
Chu Chiêm Cợ nghe được phải trợn mắt há hốc mồm, đây là cái tên thối tha không biết xấu hổ mà ta quen biết sao?
Từ Diệu Cẩm nhưng lại sinh ra vài phần cảm giác đồng đạo, không khôi nhớ tới cảnh ngộ của mình, ôn nhu khuyên nhủ:
“Bể khổ khôn cùng quay đầu lại là bờ, không thể tùy hứng mà làm được.”
“Ta cũng biết, nhưng luôn có chuyện mà mình không thể tự quản mình được."
vương Hiền tự giễu cười cười nói.
“Khụ khụ."__
Nhóm dịch Black
V7 /J Tác giá: Tam giới đợi sư
Chu Chiêm Cơ nghe được nổi da gà toàn thân, rốt cuộc không nhịn được ho khan, không đề cho hai người lại tiếp tục nói lời sến sủa như vậy nữa.
“Ta cũng là thấy con người hắn không tệ, mới dạn hắn tới gập bà dì, ngài coi như hắn đáng thương, giúp đờ hăn đi."
Từ Diệu Cẩm lườm hắn một cáUiai mắt cụp xuông suy nghĩ, sau một lúc lâu, hé ra dung nhan tuyệt thể, lộ ra thẩn sắc mệt mỏi nói:
“Lần sau không được viện dẫn lè này nữa."
“Thật tốt quá, ta chi biết bà dì là từ bi bao dung nhất."
Chu Chiêm Cơ mừng rỡ nói.
Trong lòng vương Hiền cũng vui mừng, nhưng cũng có vài phần mất húng, hắn cảm thấy bắt buộc nữ tử như vậy làm chuyện trái với lương tâm mình, thật sự là có phần hơi quá đáng. Chợt thầm mảng mình một tiếng, không thể tưởng được ngươi còn là một tình thánh cơ đây.
“Chu nghiệt đài tùng làm quan ở kinh thành, tai ta nghe thấy không ít
chuyện tích hắn vì dân mà giải oan.
Từ Diệu Cẩm thản nhiên nói:
‘Lần này hắn lại bị oan vào chốn lao tù. Không thể không có người
thay hắn giải oan."
Nói xong lại lạnh lùng nói:
“Nhũng nam nhân như các ngươi đà không dám vì hăn mà ra mặt, nữ tử yếu đuối như ta đành phải không thể làm gì khác hơn là găng gượng mà làm."
Một phen nói xong làm Chu Chiêm Cơ ngượng đỏ cả mặt, cũng may gương mặt hắn vốn ngăm đen, cũng không có nhìn ra được.
Lại nói thêm mấy câu, hưng trí của Từ Diệu Cẩm hiển nhiên sẽ bị ảnh hưởng, Chu Chiêm Cơ đành phải thức thời cáo từ.
Từ Diệu Cẩm cũng không giữ lại, tiễn hai người ra khỏi Tịnh thất, lại nói với vương Hiền:
“Trong kinh thành cũng đều là lão quỷ ăn tươi nuốt sống, không có ngoại lệ, ngươi không nên bị bọn họ đem thành vũ khí mà sai khiến, việc này xong rồi vẫn nên nhanh chóng về nhà đi."
vương Hiền cảm thấy Từ Diệu Cẩm thực sự quan tâm mình, vội vái chào một cái thật thâp.
Chu Chi em Cơ fling túng nói:
"Bà dì, ngươi không thể giận hòa thượng mà mắng người hói.
"Người ngay thảng thì không sợ có tật giật mình."
Từ Diệu Cẩm cười cười, hất phất trần lên nói:
"Mau đi đi."
Hai người lại thi lễ, rời khỏi Thiên Hương Am, đi đến cầu Bạch Ngọc, Chu Chiêm Cơ thấy vương Hiền có chút mất hồn mất vía, lại không cảm thấy bất ngờ chút nào, ngược lại còn mang vẻ mặt xâu xa cười nói:
“Thế nào, bà dì nhỏ của ta danh bất hư truyền đứng không?"
“Khụ..."
vương Hiền nghiêm mặt nỗi:
“Ngươi muốn hại chểtta sao, đừng có ở đó mà nói bậy."
Rời khỏi Tịnh thất, hắn vẫn một mực nhìn không chớp mắt, sau khi lên cầu, lại càng dùng nghị lực thật lớn mới ngăn cản bản thân không quay đầu lại nhìn. Mậc dù hắn cảm giác rõ ràng, một tia linh hôn nhỏ bé của mình bị vướng lại ở trong Thiên Hương Am, nhưng lý trí nói cho hẳn biết, tuyệt đối không thể biểu hiện ra một chút mảy may nào, bằng không chác chắn chết rất khó xem.
"Cũng đỡ mất công ta nhắc nhở ngươi."
Chu Chiêm Cơ nhe răng cười một tiếng, hạ giọng nói:
“Có điều cũng không cần khấn trương, thiên hạ đổi với bà dì nhò của ta có ý nghĩ khác lạ cũng nhiều lắm. ông nội của ta cũng không thê ai cũng bắt đi thiến hết được đi?"
Nhưng đi hết cây cầu, Chu Chiêm Cơ cũng không dám tiếp tục mở miệng nói bậy nữa, cùng với vương Hiền trèo lên lên xe ngựa, rời khỏi sơn Môn trở về phủ.