Chương 250: Hoàng để khó làm (1)
Trời u u ám ám, không khí ẩm ướt đến mức có thể vắt thành nước, không khí ẩm ướt từ hồ Huyền VŨ thổi tới, khiến vinh Lạc Hoàng đế ờ trong Nghi Thiên Điện phê duyệt táu chương cảm thây toàn thân đêu không thoải mái.
Trên người cảm thấy dính dính ướt át vẫn còn chịu được, do hàng năm đểu tại biên cương xa xôi chinh chiến, lăn lộn gịừa trời băng giá tuyết dẫn đến tê chửng mới là nguyên nhân chính khiến Hoàng đe khó chịu. Tê chứng chính là bệnh phong thắp, bênh này đà hành hạ tra tân hắn nhiều năm. Lúc không phát bệnh, Hoàng đế Đại Minh đà hơn năm mươi vẫn cường tráng như trâu, cước bộ như bay nhung một khi phát bệnh, tứ chi liền đau nhức, không thể tùy ý co duỗi, hết sức thống khổ.
Kim Lăng ở Giang Hoài, hàng năm vào đầu hạ đều sè tiến vào mùa mưa dầm kéo dài, khí hậu ấm ướt vô cùng, bệnh phọng thấp của Hoàng đế thường sè bị tái phát, toàn thân thậm chí các đốt ngón tay đều đau đớn, đến nỗi trắng đêm không ngủ được, ban ngày mệt môi nhung lại vân kiên trì ngày làm thâu đêm không ngừng, chăng qua là khó tránh khói tính khí trở nên táo bạo.
Chu Lệ dựa lưng vào gối, tựa trên giường, hai thái giám của ngự dược phòng quỳ gối dưới giường, dùng thủ pháp cao siêu xoạ bóp hai chân cho hãn để giảm bớt đau đớn, như vậy Chu Lệ mới có thê giữ đâu óc được thanh tinh, để mà xử lý đại sự quân chính cùa quốc gia.
không có biện pháp khác, Triều Đại Minh muôn phương dân chúng lên đến trăm triệu, tai hoạ lại dồn dập, bổn phía đêu có việc, môi ngậy công văn trình diện lẻn triều đình đâu cm vạn phần. Tuy ràng trong triều đình có văn thần vò tướng của lục bộ ngũ quản, nhưng triều Đại Minh không có Tể tướng, quàn chính quyền bính đều ờ trong tay một minh Hoàng đế, tất cả quyết sách đều cần Hoàng đế đích thân xử lý, tương tự, mọi chuyện cần thiết, hoàng đế đều cần phải biết rõ, nói là ngày làm thâu đêm cùng không khoa trương chút nào.
Nhung Chu Lệ cùng không có ý nghi bò xuống gánh nặng này, bời vì trọng trách này phụ hoàng hấn cùng có thể gánh được, hắn cho dù cắn răng cũng phải làm được, đây là mục tiêu theo đuôi cà đời của hăn -chứng minh mình là một vị quân vương không ai sánh kịp, chứng minh phụ hoàng lúc trước không có chọn mình mà lại chọn tên vô dụng Duân văn kia là một quyết định sai lầm.
VÌ thế, hắn tình nguyện buông tha cho hết thảy an nhàn hường lạc, đem toàn bộ nhiệt huyết cùng với tinh lực đều vùi hết vào trong đế quốc của hắn. Đăng cơ đà mười năm, hắn mấy bận thân chinh Mạc Bắc, phái đại quản thu phục Giao Chi, ờ đông bắc thiết lập nô dịch Đô Tư, ờ tây bắc thiết lập Ha Mi tam vê, mờ rộng bờ còi ngàn dặm như hô, hãn còn lại biên soạn "vĩnh Lạc đại điên", thành tựu vẻ văn hoa cùng rât huy hoàng, khai thông kênh đào Đại vặn Hà từ Bấc Kinh đến Hàng Châu, ngoại giao với các đế quôc ờ phía nam phía băc, cử Trịnh Hòa dân hạm đội qua tận Tây Dương, khiến ngàn vạn phiên bang phải quy phục Đại Minh.
Hắn đà sớm chúng minh, năng lực của mình so với đứa cháu mạnh hơn gấp trăm lằn, chẳng hạn như khiến Kiến văn nói chuyện biến sắc, cuối cùng tước phiên đại bại chịu thiệt thòi, nhưng Chu Lệ trong đàm phán lại xử lý rất ổn thôa, giải trừ một mối tai họa kề bên. Nhưng hắn lại có một chút hăng quá hoá dờ... Hắn quá gấp gáp muốn chứng minh bàn thân mình, bước đi quá nhanh, bày ra quá lớn, đến mức nước mạnh mà dân nghèo, khắp nơi đều có chuyện, quốc gia cùng không bởi vỉ hăn ngày đêm suy nghĩ mà quốc thái dân an, ngược lại còn khiến vấn đề càng ngày càng nhiêu, bâu không khí càng ngày càng khân trương, khiến Hoàng đế từ đầu đến cuối đều không được nghi ngơi...
Nhóm dịch Black
Tác già: Tam giới đại sư
Dưới tinh huống như vậy, mấy vị Đại học sì của nội các, chi có thê tận lực giúp Hoàng đế giảm bớt gánh nặng, bọn họ đánh dấu nhùng điểm quan trọng trong tấu chương, như vậy Chu Lệ có thê không cằn đọc hết những câu vô nghĩa, tiết kiệm một lượng lớn tinh lực dùng chợ quyết sách. Hơn nữa Đại học sì xem trước tấu chương, cùng có thê đê xuất trước một số giải pháp đê khi Hoàng đê hôi ý kiên thì sè phát huy tác dụng của cố vẫn đến mức tận cùng. Chu Lệ đôi với tác phong của nội các hết sức vừa lòng, địa vị của bọn người Dương vinh, Dương Sì Kỳ với Kim Âu Tư ở trong lòng thánh thượng cùng nước lên thì thuyên lẻn, cho dù nội chính hay là ngoại tình, hoàng đế đều sè thương lượng với bọn họ.
Lúc này, đang trực ở Nghi Thiên Điện là Dương vinh, bởi vì Long thể của Hoàng đe thật sự không khỏe, Dương vinh liền đem tâu chương đọc cho hắn nghe:
“Tổng binh Cam Túc Tống Hổ tấu ràng, lần trước đánh dẹp phản phiên, lần lượt bắt được tù trưởng Bát Nhĩ Tư, Đóa La Ngạt Đăng... Đừng phái thò quan Lý Anh phòng thủ Dà Mà Xuyên. Lúc gặp phải từ trường Lào Đích Hàn của Lương Châu phản bội. Đô Chi Huy Hà Minh đuối theo nên đà chết trận. Lý Anh truy kích và tiêu diệt, đến khi bắt được bọn chúng, chi có lào hàn bò chạy đến Tả vệ của Xích Cân Mông Cổ, được vệ chi huy Thiêm Sự Tháp Lực Ni che giâu. Hai người lo lăng kẻ đứng đầu chưa trừ diệt được sè gây họa đến cho biên giới, xin Hoàng thượng cho phép bọn họ dụng binh với Tháp Lực Ni, bức hăn giao ra lão hàn."
Sau khi đọc xong, Dương vinh liền giừ yên lặng, bởi vì cơn đau khiến thời gian suy tư của Hoàng đẽ cùng ưở nên dài hơn, hơn nừa Tông Hổ còn là con rể của Hoàng đế, lại càng khó có thê quyết định.
Một lúc lâu sau, Chu Lệ mới chậm rãi hỏi:
“Lý Bân sao không có tên trong đây?"
Cam Túc là thị trấn quan trọng (về quân sự) ờ Tây Bắc của triều đình, ngoại trừ bảo vệ biên giới, còn gánh vác chức trách kinh lược đệ quy hàng các bộ tộc ờ Mông Cổ... Chu Lệ với các bộ tộc của Mông Cộ cùng không phải là đuôi tận giêt tuyệt, mà là lây ân đê ra uy, có thê chiêu hàng thi chiêu hàng, chiêu hàng không được mới dụng binh, tới Cam Túc Trừ Hạ, chính là Chu Lệ an trí người ở bên trong Nội Mông, bảo đảm cho bọn họ không dám làm phàn, thậm chí trờ thành cánh tay phải của Đại Minh, là trọng điếm biên phòng của triều đình. Bày giờ xảy ra chuyện này thì phải do Phong Thành Hâu Lý Bàn cùng với Cam Túc Tổng binh Tống Hố chịu trách nhiệm.
"Quan điểm của Phong Thành Hầu... Cùng với Phò mà không giống nhau."
Dương vinh nhẹ giọng nói. Tống Hổ sau khi lập được công lớn được Chu Lệ chi hôn với Tam công chúa, cho nên Dương vinh mới gọi là Phò mà.
“Như thế nào nói xem."
Chu Lệ nhíu mày nói.
“Phong Thành Hầu nói lương thực chưa tiếp tế kịp khó mà tiếp tục tiến công nên tri hoàn lại thì thích hợp hem."
Hiển nhiên, Phong Thành Hầu Lý Bân cùng có dâng tấu chương lên.